“Bẩm vương phi nương nương, thiếp thân nghe nói nương nương đã trở về nên cố ý tới đây thăm hỏi người.”
Nghĩ tới đây, nàng ta buông mắt ngồi xuống, hàng mi thật dài rủ xuống che khuất xem thường trong mắt.
Mắt Linh Diên hơi liếc sang, thu hết cái cong môi lơ đãng của nàng ta vào mắt. Nàng lập tức nheo mắt, không nóng không lạnh nhìn nàng ta.
“Hạ trắc phi khách sáo rồi, chỗ bổn vương phi không cần những thứ đó, sau này ngươi cũng không cần thỉnh an sớm tối nữa.”
“Nhưng thưa vương phi nương nương, dường như chuyện này không hợp lễ tiết. Được vương phi nương nương săn sóc là phúc khí của thiếp thân, nhưng thiếp thân không thể…”
Chẳng ngờ, Hạ Vân Hà còn chưa thao thao bất tuyệt xong, An Huệ đã không mặn không nhạt ngắt lời nàng ta.
“Hạ trắc phi, e rằng người hiểu lầm ý của vương phi nhà bọn ta rồi. Vương phi nhà bọn là là một người khá sợ rắc rối, hơn nữa rất thích sự yên tĩnh. Nàng ấy không thích ra ngoài lắm, càng không thích trò chuyện với người khác. Vì vậy vương phi thật sự không phải đang khách sáo với người mà là thực sự không thích chuyện này.”
Bị An Huệ ngắt ngang như vậy, trên mặt Hạ Vân Hà cứng đờ, trên dung nhan trắng như tuyết nhuộm một lớp màu đỏ, nàng ta mất tự nhiên nói với Linh Diên:
Linh Diên lạnh nhạt xua tay: “Không sao, lúc trước mọi người cũng chẳng giao lưu gì, bỡ ngỡ cũng là chuyện bình thường. Quả thực hôm nay không phải ta đang khách sáo với ngươi, sau này nếu vương phủ nhận được thiệp mời gì, ngươi cũng đừng ở trong nhà suốt, muốn đi cũng được. Dù sao ngươi cũng là trắc phi của Phượng vương phủ chúng ta.”
Tuy rằng địa vị của trắc phi không bằng chính phi, nhưng cũng là người có thể ghi vào gia phả. Huống hồ Hạ Vân Hà này còn được thánh chỉ tứ hôn, địa vị vô hình lại cao thêm một bậc.
Hiển nhiên Hạ Vân Hà không ngờ Linh Diên lại nói vậy, phút chốc ngây người tại chỗ: “Vương phi nương nương…?”
Ngoài trừ tặng quà lễ Tết, cách tốt nhất để quý tộc xã giao qua lại chính là tổ chức các loại yến hội lớn nhỏ. Nam nhân có phương thức liên lạc của nam nhân, nữ nhân bọn họ đa phần đều dựa vào những yến hội này để kết giao thiện duyên.
Những người có thể tham gia yến hội đều là chính thất và đích nữ có thể diện, thứ nữ và thiếp thất căn bản không dính dáng tới, cho dù có ví dụ cá biệt cũng là người cực kỳ được sủng ái trong phủ. Nhưng cho dù bọn họ có tham gia cũng sẽ bị xa lánh. Cố tình yến hội như vậy chính là cơ hội tốt để khoe khoang, nếu ngươi không tranh giành cũng sẽ có người khác buộc ngươi đi tranh giành, vì vậy tất cả mọi người đều tranh tới vỡ đầu cũng muốn nở mày nở mặt ra ngoài.
Cơ hội tốt như vậy, vị tiểu vương phi này thế mà trực tiếp tặng cho nàng ta sao? Hơn nữa nghe ý nàng, căn bản không có hứng thú với loại yến hội này thì phải?
“Ngươi không thích ư?” Linh Diên thấy nàng ta do dự thì kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Không, không phải, không phải thiếp thân không thích.”
Giỡn chơi à, sao nàng ta có thể từ chối cơ hội hấp dẫn như vậy?
Trước kia nàng ta dùng thân phận khách nhân ở lại Phượng vương phủ, không danh không phận, tất nhiên không có tư cách tham gia yến hội như vậy. Nhưng bây giờ đã khác, nàng ta đã có thân phận, tuy rằng chỉ là trắc phi nhưng cũng tốt hơn thiếp. Đây còn là cơ hội Phượng vương phi chủ động tặng cho nàng ta, hiển nhiên nàng ta không thể bỏ qua cơ hội tốt để kết giao với quý tộc rồi.
Chỉ là nàng ta nghĩ mãi mà không hiểu, vị tiểu vương phi này thật sự không thích, hay là đang thử thăm dò nàng ta?
“Nếu đã thích, không phải được rồi sao. Sau này chỉ cần có thiệp mời đưa tới, ngươi cứ đại diện cho Phượng vương phủ đi đi!”
“Vương phi nương nương, người không đi ạ?”
Linh Diên không có hứng thú gì “Ừ” một tiếng xem như trả lời.
An Huệ bên cạnh lập tức tiếp lời: “Vương phi nương nương sẽ xem tình huống rồi quyết định, Hạ trắc phi không cần bận tâm vương phi nhà bọn ta. Cho dù vương phi có mặt cũng sẽ không ảnh hưởng tới chuyện Hạ trắc phi tham gia.”
“Không, thiếp thân không có ý đó. Chỉ là thiếp thân, chỉ là thiếp thân cảm thấy dựa vào thân phận của thiếp thân, có rất nhiều yến hội không thích hợp tham gia lắm…”
“Không sao, đến lúc đó bổn vương phi sẽ giải thích rõ. Nếu Hạ trắc phi đã vào cửa, vậy sau này cần gì cứ nói với bổn vương phi, nguyệt ngân phúc lợi hàng tháng của ngươi cũng sẽ được cấp với mọi người.”
Ý của câu này không phải là cuối cùng vương phi cũng định quản lý việc bếp núc trong vương phủ rồi chứ?
“Thiếp thân tạ ơn vương phi ưu ái, chắc chắn thiếp thân sẽ không phụ lòng nương nương, tuyệt đối không vấy bẩn Phượng vương phủ, từng giây từng phút đều đặt danh dự của vương phủ lên trên đầu.”
Quả nhiên là một người tâm tư thấu đáo, bên này nàng mới thể hiện ý sẽ quản việc bếp núc, nàng ta đã bắt đầu bày tỏ lòng trung thành, là một người biết nhìn hướng gió mà làm việc, không uổng công nàng ta ở trong vương phủ nhiều năm như vậy.
“Ừm, quản gia vừa đưa tới vài thớt vải, lát nữa ngươi chọn cái mình thích đi, ngày mai thêu nương tới kêu bọn họ đo đạc cho ngươi, may thêm mấy bộ xiêm y!”
Hạ Vân Hà lập tức quỳ xuống dập đầu cảm tạ, Linh Diên lạnh nhạt gật đầu rồi bưng chén trà lên.
“Vậy… Quấy rầy vương phi rồi, thiếp thân xin cáo lui trước.” Hạ Vân Hà thấy thế lập tức thức thời nhắc tới việc ra về.
Linh Diên ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, thân thiện gật đầu với nàng ta: “An Huệ, tiễn Hạ trắc phi.”
“…, … không, không cần.”
“Hạ trắc phi, mời.”
“Thiếp, thiếp thân cáo lui.”
Hạ Vân Hà vừa đi, gương mặt căng cứng của Linh Diên cuối cùng cũng thả lỏng, An Na ở bên cạnh thấy mà liên tục cười trộm bên cạnh.
“Vương phi, người dọa người ta cũng ra hình ra dạng thật đấy!”
Linh Diên tức giận liếc nàng ấy: “Không nghiêm mặt như vậy, nàng ta sẽ cho rằng ta là một đứa bé dễ lừa gạt thật mất!”
“Nhưng, như vậy thật sự có thể dọa nàng ta sao? Nàng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời không tới làm phiền chúng ta hả?”
Linh Diên không để bụng lắm vẫy tay: “Đuổi được người đi đã rồi hãy nói. Hiện tại bổn vương phi không có thời gian để lãng phí với nữ nhân này!”
“Vậy người thật sự định để nàng ta thay mình tham gia các loại yến hội sao?”
Linh Diên thấy mặt mày An Nhiên đầy không tán thành lại cười: “Theo bộ dạng này của ta, có đi cũng là bôi nhọ Phượng vương phủ. Ta không chịu nổi mấy nữ nhân kia ngoài mặt thì cung kính sau lưng lại xem thường và cười nhạo ta. Tuy rằng qua nhiều năm như vậy ta đã quen rồi, nhưng ta vẫn cảm thấy nhắm mắt làm ngơ thì tốt hơn. Từ khi ta tiến vào Phượng vương phủ đến nay đã được ba tháng, trong khoảng thời gian này có không ít thiệp mời bị ta uyển chuyển từ chối. Trước kia còn có vương gia ở phía trước chống đỡ, bây giờ người vương phi như ta hiển nhiên không thể ăn không ngồi rồi ở trong phủ nữa. Ra ngoài thì phải mặt mày tươi cười chào đón, còn nếu đóng cửa từ chối tiếp khách thì dĩ nhiên cũng phải có lý của từ chối tiếp khách.
Nhưng bây giờ lại khác, vương gia nhà các ngươi đã bắt lên qua lại trên triều, thậm chí hoàng thượng còn cố ý chỉ trắc phòng cho hắn, sau này đương nhiên cũng sẽ không thiếu những trường hợp như vậy. Ta đã quen hành tẩu trên giang hồ, thật sự không chịu nổi sự nịnh nọt giữa mấy nữ nhân trong hậu viện. Thay vì để bản thân bị ngược đãi, chi bằng đẩy vị Hạ Vân Hà này ra.”
“Nhưng làm vậy chẳng phải danh tiếng của Hạ trắc phi sẽ càng cao ư? Như thế không biết sẽ bị đồn đãi thành thế nào nữa!”
An Ny có chút lo lắng nhìn Linh Diên, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy chẳng những mình không được lợi mà còn cho Hạ trắc phi kia cơ hội khoe khoang. Nếu sau này người ta chỉ biết có Hạ trắc phi, không có Phượng vương phi thì phải làm sao?
“Chuyện này các ngươi không hiểu được đâu, giống như người uống nước ấm lạnh tự biết. Chúng ta sống cuộc sống của mình, quan tâm người khác nghĩ thế nào làm gì? Chỉ cần chúng ta thoải mái, người khách thích nói thế nào, thích nghĩ sao, chúng ta không quản được.”
An Na nhìn bộ dạng không thèm để ý của Linh Diên, cạn lời nhếch miệng: “Chủ tử đúng là khác loài trong nữ nhân, người rộng lượng như người chắc đã tuyệt chủng hết rồi nhỉ?”
“Nói trắng ra là người lười, không muốn xã giao, không muốn động não.” Một câu của An Ny đã xé rách thiên cơ, Linh Diên không nhịn được liếc nàng ấy một cái: “Biết thì cũng không được nói toạc ra, hiểu chưa? Hơn nữa chuyện này là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, không phải rất tốt hả. Chẳng phải việc bếp núc của vương phủ còn nằm trong tay chủ tử nhà ngươi sao? Bất kể ở bên ngoài nàng ta thế nào, trong cái nhà này vẫn do bổn vương phi quyết định. Hơn nữa, các ngươi cho là ta tránh được mùng một thì có thể tránh được ngày rằm hả? Không phải trường hợp nào ta cũng có thể từ chối được.”
Lúc có thể nắm được cơ hội nằm lười, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.
Mấy nha hoàn thấy vậy cũng không nói chuyện nữa, cơ bản là tính tình chủ tử nhà bọn họ đã lộ rõ rồi. Lúc bận rộn có thể làm hết trách nhiệm, lúc nhàn rỗi có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.
Không thể không nói, tính tình của một người như vậy mới không kỳ lạ, người sống vì mặt mũi như Hạ Vân Hà, kỳ thật mệt mỏi hơn bất kỳ ai. Thử hỏi trong giới quý tộc của nước Tư U này có vị chính thất nào lại nói buông tay là buông tay như chủ tử nhà bọn họ chứ?
Chỉ là làm như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu còn phải xem tương lai có thể nhận được kết quả gì.
Nói tới An Huệ tiễn Hạ Vân Hà đi, sau khi tự mình chọn vài thớt vải với nàng ta xong lại tự mình đưa nàng ta ra ngoài, hiển nhiên cũng đã nhận được chỗ tốt của nàng ta.
“An Huệ cô nương, thiếp mới đến, nếu có chỗ nào không hiểu kính xin cô nương chỉ bảo nhiều hơn.”
An Huệ thờ ơ rút tay ra, sau đó trở tay trả cái hầu bao nàng ta đưa cho mình.
“Hạ trắc phi, chủ tử nhà bọn ta rất dễ ở chung, tình huống bình thường là người không đụng ta, đương nhiên ta sẽ không trêu chọc người. Nhưng nếu đụng phải những kẻ lòng dạ đen tối, theo thủ đoạn của chủ tử nhà ta, tất nhiên sẽ không để bọn họ được sống tốt. Nếu Hạ trắc phi đã vào cửa vương phủ, vậy người chính là người một nhà với vương phi nương nương, chỉ cần người an phận thủ thường, tất nhiên vương phi nương nương sẽ không để người chịu thiệt. Người xem đó, bây giờ chẳng phải vương phi đã cho người cơ hội cực tốt sao?
Vương phi nương nương của bọn ta còn nhỏ, nhưng vương phi hoàn toàn không dễ lừa, đặc biệt bản lĩnh y thuật xuất thần nhập hóa kia, có tung hoành khắp đại lục Tứ Phương của chúng ta cũng chẳng có gì lạ, người nói có đúng hay không? Tính tình vương phi nương nương hơi tùy tiện, chuyện gì cũng theo tâm trạng của mình, không bạc đãi bản thân, cũng không bạc đãi người bên cạnh. Chỉ cần người không có những tâm tư lộn xộn mờ ám kia, tất nhiên sẽ được nương nương yêu mến. Thế nên phải làm thế nào còn tùy thuộc vào thái độ của Hạ trắc phi. À, đúng rồi, nói tới thì vương phi của bọn ta còn là ân nhân cứu mạng của đệ đệ Hạ trắc phi đấy, tin rằng Hạ trắc phi sẽ không quên đâu nhỉ?”
Khóe miệng Hạ Vân Hà kéo ra một nụ cười cứng ngắc: “Chuyện, chuyện này sao có thể chứ? Đại ân đại đức của vương phi, thiếp sẽ khắc ghi trọn đời.”
An Huệ nghe vậy cười máy móc với nàng ta: “Nếu đã thế, vậy thì xin Hạ trắc phi hãy thận trọng.”
Hạ Vân Hà mặt mày trắng bệch cười với An Huệ rồi cẩn thận từng li từng tí rời khỏi Đào Nhiên cư.
An Huệ nhìn bóng lưng của nàng ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh như băng. Những gì nên nói nàng ấy đã nói cả, nên cảnh cáo cũng đã cảnh cáo, chỉ cần nữ nhân này thông minh một chút, hẳn sẽ hiểu cái gì gọi là “An phận thủ thường” chân chính.
Hạ Vân Hà rời khỏi Đào Nhiên cư, trong đầu nhớ lại những gì Linh Diên và An Huệ nói, sắc mặt cũng trở nên lúc sáng lúc tối, khăn tay nắm trong tay cũng sắp bị nàng ta vò nát.
Đỗ Quyên ở bên cạnh nhìn mà không nhịn được mở miệng: “Trắc phi nương nương, người không sao chứ?”
Sắc mặt Hạ Vân Hà chợt lạnh xuống, không vui nhíu mày: “Ta có thể làm sao được? Ngược lại là ngươi đó, ngươi cảm thấy vương phi là một người thế nào?”
Đỗ Quyên lập tức tỏ vẻ sợ hãi: “Bẩm trắc phi nương nương, nô tỳ không dám nói bừa.”
“Kêu ngươi nói thì ngươi nói đi, nếu ngươi không muốn đi theo ta, bây giờ hãy đi đi. Bổn trắc phi không cần người ăn cây táo rào cây sung!”
Hạ Vân Hà giẫm chân xuống, nhớ lại bộ dạng đê hèn của mình ở chỗ Linh Diên, trong mắt phủ đầy thù hận và ấm ức.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ, nô tỳ thấy, tính tình của vương phi nương nương thật sự khác với tất cả phu nhân quý tộc trong kinh thành. Nàng ấy hơi tùy ý, cũng không hề kiêu ngạo, đối đãi với trắc phi cũng xem như ôn hòa. Nhưng nô tỳ cứ cảm thấy thoạt nhìn vương phi nương nương căn bản không giống một người mới mười một tuổi.”
Về câu trả lời của Đỗ Quyên, ban đầu Hạ Vân Hà trầm mặc, sau đó tán thành nhìn nàng một cái.
“Ngươi nói rất đúng, vị vương phi này quả thực không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường. Vốn ta tưởng rằng nàng ta còn nhỏ, có lẽ tâm trí còn chưa đủ chững chạc, không ngờ rằng vị vương phi này còn sắc bén hơn tưởng tượng của chúng ta, buồn cười là ta còn… Ha ha, mà thôi, chúng ta trở về đi!”
Đỗ Quyên thấy Hạ Vân Hà không tức giận thì theo bản năng thở phào nhẹ nhõm: “Trắc phi nương nương, kỳ thật, kỳ thật như vậy cũng chẳng có gì không tốt. Mặc dù trông vương phi nương nương có vẻ không dễ ở chung, nhưng dù sao nàng ấy cũng không làm khó chủ tử. Nếu là ở vương phủ khác, nói không chừng…”
Sao Hạ Vân Hà lại không biết mối hôn sự này của mình hoàn toàn là do đệ đệ cầu được. Nàng ta đã sống ở vương phủ lâu như vậy rồi, nếu Vệ Giới thật sự có ý với nàng ta thì đã sớm thu nàng ta, làm gì chờ đến bây giờ.
Vốn dĩ nàng ta không hề trông chờ Phượng vương làm gì với mình, chỉ có điều trước kia chỉ có một mình Phượng vương, bây giờ lại có thêm một vị Phượng vương phi, về tình về lý nàng ta đều phải đến ra mắt. Nhưng nàng ta không ngờ rằng tính tình của vị Phượng vương phi này có vẻ… kỳ lạ.
Chẳng lẽ, người có dáng vẻ kỳ lạ thì tính tình cũng kỳ lạ theo?
Nếu ban đầu nàng ta chỉ ôm lòng thăm dò mà tiếp cận Phượng vương phi, vậy hiện tại nàng ta xem như hoàn toàn bỏ qua chuyện này.
Nàng ta có thể gửi thân gửi phận ở vương phủ đã rất thỏa mãn rồi, bây giờ Phượng vương phi lại tỏ rõ lập trường của mình với nàng ta, chỉ cần nàng ta an phận thủ thường, có lẽ cuộc sống sau này cũng sẽ không khác mấy so với lúc trước.
Thảo nào hồi trước mãi mà không chờ được Phượng vương phi triệu kiến, thì ra trước giờ người ta không hề đặt nàng ta vào mắt. Lúc nàng ta còn là khách trong phủ đã như vậy, bây giờ thành trắc phi của Phượng vương mà vẫn chẳng khác gì ngày xưa. Đừng thấy vị Phượng vương phi này còn nhỏ nhưng lại rất có cá tính.
Cũng đúng, giống bây giờ quả thực không có gì không tốt, đặc biệt người ta còn cho nàng ta quyền lợi trước kia nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới. Chuyện có thể tham gia các loại yến hội và sự kiện với nàng ta là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào?
Hạ Vân Hà nghĩ tới đây, những bực bội mà nàng ta phải chịu ở Đào Nhiên cư cũng dần tan thành mây khói. Nhưng phía Tố Quang lại khiến nàng ta rất lo lắng.
Nàng ta từng hỏi Hạ Tố Quang, cuối cùng đã trả giá điều gì mới có thể cầu được một thánh chỉ tứ hôn như vậy cho nàng ta. Nhưng người đệ đệ này lại dùng một câu “Đây là chuyện giữa nam nhân bọn ta, một nữ nhân như tỷ xen vào làm gì” xua đuổi.
Tố Quang, Tố Quang, đệ đệ của nàng ta cuối cùng đã lén nàng ta làm chuyện gì?
Thánh chỉ là hoàng thượng hạ, chẳng lẽ, Tố Quang đã cùng với hoàng thượng…?
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên đã bị Hạ Vân Hà chặt đứt: “Không, không thể nào, chắc chắn Tố Quang sẽ không phản bội Phượng vương phủ, sao nó có thể phản bội Phượng vương phủ được? Sao có thể…?”
Nhưng nếu không phải, vậy đạo thánh chỉ này…
Hạ Vân Hà không dám nghĩ tiếp, nàng ta cố tự an ủi mình, Tố Quang có nỗi khổ tâm, nhất định là hắn ta có nỗi khổ tâm.
Phải, nhất định là Phượng vương, nhất định là Phượng vương và hắn ta có kế hoạch gì đó không tiện nói cho nàng ta biết, vì vậy giữa bọn họ mới biến thành cục diện hôm nay. Nhất định là vậy, nhất định là vậy.
Hạ Vân Hà đáng thương căn bản không biết hạnh phúc hôm nay của nàng ta được đổi lấy bằng sự phản bội của người đệ đệ duy nhất. Nếu nàng ta biết được chân tướng sẽ có phản ứng thế nào đây?
Hai nữ nhân không biết lần giao phong chính diện của bọn họ chẳng mấy chốc đã truyền tới tai Vệ Giới.
Vệ Giới nghe ám vệ báo cáo xong thì rất bất đắc dĩ xoa ấn đường: “Linh Diên này, thật đúng là có thể khiến bản thân bớt lo. Chỉ sợ tìm khắp nước Tư U này cũng không ra người cho thiếp thất nhiều cơ hội trèo cao kết thân như vậy.”
“Thất ca, tiểu thất tẩu của ta thật là thú vị, không phải người bình thường! Nàng ấy nghĩ như vậy rõ ràng là không đặt Hạ Vân Hà này vào mắt, không hề có cảm giác khủng hoảng gì! Ta nói này thất ca, không phải đến lúc huynh nên lộ mặt ở chỗ thất tẩu rồi ư? Huynh như vậy khiến người ta rất hoài nghi rốt cuộc huynh có sức hấp dẫn hay không đó!”
Không có sức hấp dẫn?
Vệ Giới vì những lời này mà khó chịu, hắn híp mắt nhìn Thanh Thần: “Ngươi cảm thấy gia không có sức hấp dẫn?”
Thanh Thần cảm thấy cực kỳ áp lực, chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
“Thất ca, không phải huynh đệ ta cảm thấy, mà là tiểu thất tẩu thể hiện ra, rõ ràng nàng ấy không coi huynh ra gì! Huynh nghĩ xem, nếu tiểu thất tẩu quan tâm huynh thì sao lại tự tin về Hạ Vân Hà kia như vậy? Huynh coi kinh thành của chúng ta đi, có chính thất nhà ai rộng lượng cho tiểu thiếp cơ hội như thế?”
Vệ Giới lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, nha đầu kia căn bản không xem bản thân như nữ nhân ư?”
Trong mắt hắn, rõ ràng nàng đã xem vị trí Phượng vương phi này như một nghề nghiệp, hơn nữa còn có khả năng quẳng gánh bất kỳ lúc nào.
Nhóc đen này tám phần là không coi mình như nữ nhân, dù sao nàng chỉ mới mười một tuổi!
Dù gì Hạ Vân Hà cũng đã cập kê rồi, lúc này đưa đến bên cạnh hắn, rõ ràng là nhóc đen này muốn đẩy hắn và nàng ta ở bên nhau!
Lời nói của Vệ Giới lập tức khiến Thanh Thần ngây người trong nháy mắt, đến khi hắn ý thức được thì không khỏi dùng ánh mắt đồng tình mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện nhìn Vệ Giới.
Thất ca nhà hắn thật đáng thương, huynh đệ như hắn khó khăn lắm mới chờ được đến khi thất ca thành thân, cố tình dáng vẻ của thất tẩu lại kỳ quái như vậy. Kỳ quái thì kỳ quái, ít nhiều cũng là một nữ nhân đúng không? Nhưng nữ nhân này còn nhỏ như vậy!
Chạm, tự nhiên không chạm được. Khiến người ta càng bất lực là rõ ràng thất ca đã nhét nàng xuống dưới cánh chim của mình, nhưng tiểu vương phi của gia bọn họ thì hay rồi, hoàn toàn không có tự giác của một vương phi.
Chẳng những nàng đẩy những nữ nhân khác vào ngực vương gia nhà bọn họ, mà một số thủ đoạn cần thiết của vương phi cũng lười sử dụng.
Nàng đâu phải đang làm vương phi, rõ ràng là đang phá hỏng vương gia bọn họ!
Từng thấy phu thê vì thiếp thất mà quan hệ bất hòa, nhưng chưa từng thấy chính thất tác hợp cho tiểu thiếp và phu quân như vậy.
Vốn dĩ thất ca nhà bọn họ còn muốn xem thử sau khi tiểu vương phi biết chuyện của Hạ Vân Hà sẽ có phản ứng gì. Hoàn toàn không ngờ rằng lại là cục diện như vậy. Cũng không biết nên hâm mộ hay đồng tình với thất ca nhà bọn họ nữa.
Không xem bản thân như nữ nhân?
Chẳng lẽ tiểu vương phi này cũng cảm thấy mình còn nhỏ, không hầu hạ được nên mới đẩy nữ nhân cho thất ca như vậy?
Tuy rằng làm thế thoạt nhìn là tiểu vương phi rộng lượng, nhưng sao hắn lại cảm thấy, tiểu thất tẩu không hề tỏ ra đố kỵ và ghen tuông chút nào hết?
Cho dù tự ti, cho dù bất đắc dĩ cũng không thể tỏ ra việc không liên quan tới mình, thờ ơ như vậy chứ?
Quả nhiên, sau khi Vệ Giới nghĩ tới một vài cảm xúc rất có thể sẽ xuất hiện ở Linh Diên, một luồng sát khí lạnh lùng lập tức khí thế mãnh liệt ập tới.
Thanh Thần nhìn sang đã thấy thất ca nhà hắn xanh mặt ra ngoài rồi.
Trời ạ, đây là tiết tấu muốn đi tìm tiểu thất tẩu tính sổ hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT