“Ca, Diên Nhi đang chơi trò xiếc gì thế? Dựa vào thân thủ của muội ấy sao có thể không đối phó được với những tên này? Còn huynh nữa, sao lại cho phần lớn ám vệ rút lui. Nói đi, hai người lén muội bí mật âm mưu cái gì?”

Thì ra cảnh tượng vừa rồi đã rơi vào trong mắt hai huynh muội Linh gia, mà bọn họ vì tin tưởng bản lĩnh của Ly Diên nên mới không lập tức ra tay.

Nhưng khi Linh Vận thấy Ly Diên rơi vào tay người khác thì không khỏi lo lắng.

Linh Dực lại hờ hững liếc nhìn nàng, “Nếu Diên Nhi đã quyết định muốn rời đi, huynh cần gì phải ngăn lại?”

“Không phải, huynh...”, Linh Vận còn muốn nói gì nữa, tà áo trắng của Linh Dực đã phất lên, người đã biến mất ở góc rẽ, “Ca, sao huynh đã đi rồi, chờ muội đã. Từ trước đến giờ huynh thương yêu nha đầu kia thế, sao có thể để muội ấy đi như vậy chứ?” Nói rồi, nàng còn không quên mắng một câu “Nha đầu chết tiệt kia, sao lại gây phiền phức cho ta như thế?” 

Trước sự phàn nàn của nàng, từ đầu đến cuối Linh Dực đều không đáp lại. Linh Vận sốt ruột đến dậm chân, cuối cùng chỉ có thể nhìn nơi mà Ly Diên biến mất rồi xoay người bỏ đi.

Lúc tỉnh Ly Diên lại bình tĩnh phát hiện mình đang ở trên xe ngựa chạy như bay, xóc nảy dữ dội khiến nàng ngã trái ngã phải. Tay chân nàng bị trói, hoàn toàn không có cách ổn định thân thể của mình.

Lúc này

, nàng chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thêm cả buồn nôn khó chịu, còn phải chịu cái kiểu va chạm bên ngoài này, có thể nói thể xác và tinh thần tổn thương đến cực hạn.

Mọi thứ trước mắt và đãi ngộ nàng phải chịu khiến nàng lập tức kết luận tại sao mình lại xuất hiện trong xe ngựa đang phi nước đại này. Ly Diên nghĩ đến nam nhân khiến mình hận thấu xương, bên trong mắt phượng hiện lên một tia lạnh lẽo rét buốt. Nàng dùng sức đạp lên cửa xe: “Ngươi có biết đánh xe không hả, chạy đi đầu thai à? Dừng, dừng lại cho ta!”

Một đạp này của Ly Diên gần như dùng hết sức, thật sự là đạp rơi nửa cánh cửa xe ngựa. Người đánh xe không kịp chuẩn bị suýt nữa bị nàng đạp văng. May mà hắn ta phản ứng nhanh, lại có võ công trên người, dưới hữu kinh vô hiểm nắm chặt dây cương khiến cho xe ngựa đang phi nhanh khó khăn dừng lại. Lúc hắn ta nhảy xuống xe ngựa nhìn Ly Diên, trong ánh mắt hừng hực lửa giận, hiển nhiên rất hận nàng vừa rồi không biết sống chết.

Ly Diên lặng lẽ nhìn sự xem thường và ác độc trong mắt hắn ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm, “Sao vậy? Muốn giết ta?”

Trong lòng nàng biết một đạp đó mình dùng lực lớn đến thế nào, chẳng trách hắn ta lại tức giận như vậy! 

Phải biết, một cước vừa rồi của nàng không chỉ ẩn chứa sự bất mãn với Ly Hồng Đào, mà còn bao gồm nỗi sợ hãi cho tương lai. Cho dù bây giờ nàng không còn là đứa nhỏ hèn nhát và bất lực khi đó, nhưng dù sao nam nhân kia cũng là Khang thân vương dưới một người trên vạn người. Tuy nàng không nhận ông ta là phụ thân lại không thể không thừa nhận sự thật ông ta là cha ruột của nàng. Nàng hận, hận mình sao không ngoan ngoãn cứ thế ở trong phòng không ra ngoài?

Nếu như nàng không ra ngoài sẽ không có chuyện sau đó, cũng không gặp phải ác mộng cả đời nàng. 

Hiện tại tay chân nàng đều bị trói chặt, không thấy thương xót gì, có thể thấy dù đã bảy năm xa cách, trong lòng ông ta cũng không có bất kỳ dấu vết gì. 

Ha Ha, mỉa mai sao, thật là mỉa mai. Nhìn đi, một tên thị vệ nho nhỏ thế mà cũng dám trắng trợn hằm hằm nhìn nàng như vậy. Nếu cứ thể vào phủ, chẳng phải nàng sẽ lặp lại quá khứ bi thảm kia sao? 

Ly Hồng Đào, nếu như ông cho rằng ta vẫn là đứa bé mặc cho người đánh chửi lúc trước, vậy ông đã sai rồi. Chỉ cần Ly Diên ta còn một hơi thở thì sẽ không cúi đầu trước ông. Bảy năm trước các người có thể muốn làm gì thì làm, bảy năm sau, ta muốn khiến từng kẻ ngu xuẩn các người phải trả giá thật đắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play