Về điểm này, dù Linh Dực không muốn thừa nhận thì cũng không được. Bởi vì Ly Diên thật sự đã từng làm được. Tuy là lúc đó không phải ở Dược Vương cốc, nhưng bọn họ cảm thấy đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.

Có rất nhiều lúc, khi gia gia đối diện với những chứng bệnh phức tạp không biết đầu mối, luôn là do một câu nói trong lơ đãng của Ly Diên đã nhắc nhở ông.

Lúc đó, bọn họ vẫn cảm thấy nha đầu này là phúc tinh của bọn họ. Nhưng giờ nghĩ lại, làm gì có phúc tinh nào chứ, rõ ràng người ta biết hết có được hay không?

Ly Diên, không ngờ việc làm tốt của Linh Vận năm đó lại nhặt về được một bảo bối lớn như vậy. Thật sự là đáng để cảm thấy may mắn!

Ly Diên vừa rời đi thì Linh Vận đã ra khỏi cửa. Tất nhiên nàng biết, với sự ăn ý và thấu hiểu nhiều năm qua, Ly Diên cũng có thể đoán được Linh Vận sẽ đi đâu.

Lại càng biết rõ tiếp theo đó có lẽ tư tưởng của hai huynh muội bọn họ sẽ có sự thay đổi thâm căn cố đế.

Tuy không biết mình làm vậy có đúng hay không, nhưng Ly Diên biết nếu nàng không làm như thế, tương lai chắc chắn sẽ hối hận. Linh gia đã truyền thừa cả trăm năm rồi, cho dù có căn cơ vững chắc hơn đi chăng nữa, nếu không theo kịp sự biến hóa của thời đại thì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải. Cho nên, nàng bắt buộc phải làm thay đổi tư tưởng cổ hủ này của bọn họ.

Đặc biệt, bốn nước hiện nay đang ở vào lúc rối loạn không yên ổn nhất. Tuy bốn nước vẫn kiềm chế lẫn nhau được, nhưng một khi có một nước mất đi sự cân bằng, Long đế quốc chắc chắn sẽ xâm phạm vào nhân lúc thiếu vắng.

Đến lúc đó, dân chúng sẽ lầm than, sự nhiễu loạn của thế lực các nước cũng đủ để gây họa cho cả quốc gia. Đó là điều chẳng ai trong số bọn họ muốn nhìn thấy. Muốn tránh được sự việc này xảy ra thì bắt buộc phải đề phòng chu đáo. Trước tiên phải củng cố địa vị, chiếm cứ vị trí cao nhất. Như vậy, cho dù tương lai có loạn lạc thì cũng không sinh lòng kiêng kị vì thực lực của bọn họ.

“Khởi bẩm tiểu thư, Long đế quốc có tin tức truyền tới.”

Ngay khi Ly Diên đang ngồi ngẩn ra bên thư án, từ trong chỗ tối đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên.

Ly Diên nhướng mày: “Long đế quốc ư? Đem qua đây.”

Nàng vừa dứt lời, một cây cuộn trúc đã bị một lực mạnh đẩy ra, ngón tay Ly Diên đưa ra, kẹp lấy cuộn trúc một cách vô cùng chuẩn xác.

Không cần nàng mở miệng đã có người nhẹ búng ngón tay, thắp nến trong phòng lên. Ly Diên mượn ánh sáng của nến mà đọc kỹ càng xong, khóe miệng cong lên một nụ cười chế nhạo rõ ràng.

“Quả nhiên là hắn. Ha ha, đúng là chẳng có chút kiên nhẫn nào. Thế thôi mà đã không nhịn được rồi à? Nếu đã như vậy thì bổn cô nương phải khiêu khích hắn một phen rồi.”

Nghĩ tới đây, Ly Diên lập tức cầm bút chì tự mình chế tạo trên bàn lên, nhanh chóng viết mấy hàng ký tự kỳ lạ lên trên tờ giấy nhỏ, sau đó cuộn lại, ném về một phía nào đó trong bóng tối.

“Lập tức truyền ra ngoài, nhất định phải kêu nàng ấy làm theo những gì ta nói trong này. Vũng nước đục này phải được khuấy lên vào thời điểm thích hợp thì mới có thể phát huy tác dụng tuyệt đối được. Hiểu không?”

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ thuật lại những lời này từ đầu đến cuối cho Mạnh cô nương nghe.”

Ly Diên “ừ” một tiếng. Rất nhanh, người trong bóng tối đã rời đi. Nàng đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa ra, nhìn màn đêm không một gợn gió bên ngoài, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, phối hợp với gương mặt quỷ kia.

“Con người ấy à, lúc nào cũng có lòng tham không đáy như vậy. Nếu các người đã đánh giá cao Phượng Nguyên ta như vậy, ta không làm ra chút chuyện gì đó chẳng phải là đã phụ lại sự coi trọng của các người đối với bổn cô nương rồi hay sao?”

Ngày hôm sau, ông trời không chiều ý người, đổ một trận mưa to như trút nước.

Đương nhiên tất cả những trận đấu ngoài trời đều bị ngừng lại, nhưng điều này không ảnh hưởng tới tỉ thí trong nhà.

Bởi vì nhàm chán nên Ly Diên đã kéo Linh Vận đi xem mấy cuộc thi văn dành cho nữ. Cái gọi là thi đấu dành cho nữ đó không phải chỉ là cầm kỳ thi họa vũ, ngoài ra còn có thêm đan lát thêu thùa vân vân.

Tóm lại, muốn trở thành tài nữ hợp quy cách thì việc giỏi về nhiều mặt là điều không thể thiếu được. Hai người nhìn mà đau cả đầu, tự cảm thấy mình không bằng được.

Tuy từ nhỏ đối với bồi dưỡng về phương diện này, Linh gia trang cũng chưa từng lép vế, nhưng nhìn từng nữ tử với dáng vẻ như được điêu khắc ra ngồi ở đó, lễ nghi đủ đầy, không biết vì sao hai người họ liền cảm thấy không khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt.

Bầu không khí áp lực như vậy khiến bọn họ không thích ứng được.

Bọn họ học những thứ đó đơn thuần chỉ là sở thích cá nhân thôi, thích cái nào có thể nghiêm túc học cái đó, không thích cái nào thì ít nhiều cũng có thể lướt qua một chút, không cần phải tinh thông nhiều, ít nhất thì ngoài mặt qua được là được. Nhưng cảm giác những cô nương ở đây lại giống như là sinh ra cho những cuộc thi như thế này vậy, như mọt sách bây giờ, chẳng có chút linh khí nào, khiến cho những người xem, người nghe đều không cảm nhận được một chút tình cảm nào. Trong tình cảnh như vậy, những thứ có thể làm ra được chỉ là những tác phẩm sáo rỗng mà thôi. Cho dù có được hạng nhất thì cũng chẳng có gì đáng chúc mừng cả.

Linh Vận vốn còn muốn đi vào góp vui, nhưng thấy tình cảnh này liền trực tiếp từ bỏ. Hỏi nguyên nhân thì nàng bĩu môi.

“Ta không muốn tỉ thí với đám người không có linh hồn đó. Nhìn dáng vẻ của bọn họ là biết để dành được những thứ gọi là danh và lợi đó, bọn họ đã trả giá tuổi thơ như thế nào rồi. Ta không đi góp vui kiểu đó đâu. Diên Nhi, giờ ta càng lúc càng cảm thấy may mắn vì tuổi thơ của ta có muội ở bên. Muội không biết những tư tưởng trong mấy năm nay của muội đã ảnh hưởng tới ta đến mức độ nào đâu. Nếu không phải có muội, có lẽ ta cũng sẽ giống như bọn họ, trở thành một thiếu nữ khuê các chân chính không ra khỏi cửa rồi. Khi đến tuổi, tìm một người môn đăng hộ đối mà gả đi. Sau đó tam thê tứ thiếp, phu quân là trời, hiếu thuận với cha mẹ chồng, chăm sóc con cái, tranh giành ghen tị, âm mưu quỷ kế, tính kế đi tính kế lại. Trời ơi, ta chỉ cần nghĩ tới cuộc sống như vậy thôi là đã cảm thấy không bằng chết sớm đi còn hơn. Ít nhất thì như thế còn là dứt khoát được một chút!”

Ly Diên phì cười một tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ nói gì thế? Lẽ nào cuộc sống tương lai của tỷ sẽ không giống như vậy sao?”

“Đương nhiên là không giống rồi. Không phải muội đã nói rồi sao? Phải tìm một nam nhân có thể "một đời một kiếp một đôi" để mà gả. Bất kể nam nhân đó là giàu là sang hay là quyền là lợi, chỉ cần y có thể cho ta cuộc sống ta mong muốn thì gả đi có gì e ngại? Chỉ có cuộc đời tràn ngập mạo hiểm, nhấp nhô gập ghềnh như vậy mới là cuộc đời chân chính. Ta không muốn bị nam nhân nhốt trong viện, cả ngày hơn thua với những nữ nhân đó. Ta cũng muốn giống như muội, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu hạnh phúc giản đơn thôi.”

Ly Diên mỉm cười gật đầu: “Đời này của nữ nhân chúng ta thực ra không yêu cầu cao. Hạnh phúc rất đơn giản, quan trọng là phải xem ngươi có biết thỏa mãn hay không. Tỷ tỷ à, tỷ có thể có giác ngộ sâu sắc như vậy, muội muội ta thật sự rất mừng cho tỷ.”

“Nha đầu chết tiệt này, nói vớ vẩn gì thế? Đây là giác ngộ sao? Đây rõ ràng là hiện thực có được không? Mắt nhìn của tỷ tỷ ngươi cao lắm đó, không phải nam nhân nào cũng có thể lọt vào mắt ta đâu. Hôn nhân là đại sự của đời người, chúng ta không thể qua loa đại khái được. Nhìn không vừa mắt thì không cần, đẹp trai quá không cần, thật thà quá cũng không cần. Muội tưởng ta là kẻ ngốc à? Mấy điều kiện đó của muội có vẻ như là chẳng có điều kiện gì, trên thực tế còn hà khắc hơn tất cả những điều kiện khác nữa.”

Lúc này, Ly Diên suýt chút nữa đã vỗ đùi khen hay. Xem đi, xem đi, đây chính là đồ đệ do nàng dạy ra đó.

Năng lực thông hiểu đạo lý này quả thực là quá tuyệt vời rồi.

Phải, yêu cầu của bọn họ đúng là cao một cách lạ thường. Nhưng mấy người kia cũng không nghĩ xem, bọn họ có kém cỏi hay sao?

Trừ gương mặt này và thân hình này ra, Ly Diên nàng có chỗ nào kém chứ?

Còn về phần Linh Vận thì lại càng không cần nói tới, thật sự chính là người giống như nữ thần trong lòng nam nhân vậy. Một nửa tương lai của nàng có thể kém đến đâu?

Nàng vốn nên tìm một nam nhân xứng với nàng. Nam nhân này không nhất định phải là ưu tú nhất, nhưng nhất định phải là người đối xử với nàng tốt nhất.

Nam nhân của Ly Diên nàng cũng giống như vậy. Đầu tiên chính là không chê bai dung mạo của nàng.

Chỉ là trong thế giới nhìn mặt đánh giá này, nàng thật sự có thể tìm được sao?

Ly Diên chìm đắm trong suy nghĩ xa xôi về tương lai, dường như quên mất nàng sớm đã không còn lựa chọn nữa rồi. Bởi vì người nàng sắp phải gả cho đã tới bên cạnh nàng.

Bất kể nàng có bằng lòng hay không thì nàng cũng phải gả. Trừ phi có một ngày người nào đó bỏ nàng, nếu không thì cả đời này nàng cũng đừng hòng có cơ hội lựa chọn người khác.

Đây chính là số mệnh đó!

“Rơi xuống nước rồi! Có người rơi xuống nước rồi! Người đâu mau tới đây! Người đâu mau tới đây!”

Hai tỷ muội cầm ô đi ngang qua con đường trải đá gần Thái Dương trì. Lúc này, mưa vô cùng lớn. Trong màn mưa mịt mù, nếu không phải có con đường đá làm chỉ dẫn thì e là ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được nữa rồi.

Nhưng lại cố tình vào lúc này có người kêu cứu mạng. Giọng nói đó bị tiếng mưa ào ào cắt ngang, truyền từ phía xa tới trong tình trạng đứt quãng.

Ly Diên nhíu mày, nhìn về phía Linh Vận: “Trời mưa to thế này, lẽ nào có người không cẩn thận trượt ngã xuống nước rồi sao?”

“Chúng ta mau tới xem xem đi.”

Bỏ lại một câu như vậy, Linh Vận và Ly Diên chạy như bay về phía phát ra âm thanh. 

Bởi vì trời mưa quá lớn, cộng thêm tốc độ đi quá nhanh nên góc váy của bọn họ rất nhanh đã bị mưa thấm ướt, ngay cả vai cũng ướt đẫm.

Đến khi đi tới gần Thái Dịch trì thì lại bị tình hình trước mắt làm cho đứng sững lại.

Mấy người của Khang thân vương phủ bị bốn quận chúa của Ngụy vương phủ và những người Lý Ngọc Giai đem tới vây thành một vòng. Sắc mặt của mấy tỷ muội đó khác nhau, vô cùng khó coi. Xung quanh còn có không ít ô che mưa rải rác khắp nơi.

Vốn tưởng là có người không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, nhưng lại không ngờ gặp được người của Khang thân vương phủ và Ngụy vương phủ ở đây. Đặc biệt là trong số những người đó, ai nấy cũng đều là người khiến người khác không thể không lo lắng được.

Mà người rơi xuống nước lại vừa khéo là Lý Ngọc Giai, tứ quận chúa của Ngụy vương phủ có dính dáng tới Hàn Tẫn. 

Khi bọn họ nhanh chóng chạy tới thì đã có thị vệ kéo Lý Ngọc Giai lên, nhưng đại khái là bị dọa cho kinh sợ, lại không biết bơi nên đã hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play