Phòng của Phượng Nguyên ở ngay cách vách, nhưng cho dù chỉ vài bước đường như vậy cũng đã khiến nàng tiêu hao hết sức lực cả người.

Giây phút cửa đóng lại, một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra.

Chỉ thấy làn da Phượng Nguyên đang sưng lên bằng tốc độ đáng kinh ngạc. Điều này có nghĩa là gì, không có ai rõ hơn nàng.

Nàng lập tức rùng mình một cái, hai tay run run lấy ra mấy viên thuốc ăn vào, sau đó mềm nhũn trượt dần xuống cửa.

Dưới tình huống trên mặt đeo mặt nạ cũng có thể nhìn ra mặt nàng trắng bệch, đủ để thấy cơ thể Phượng Nguyên đã "rỗng" đến mức nào.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, nàng giống như vừa tắm xong, cả người ướt đẫm. Nếu mấy người ca ca ở đây không biết sẽ đau lòng thế nào.

Một phút sau, làn da vốn sưng tấy từ từ co lại, trở về bình thường.

Khoảng thời gian này, cả người Phượng Nguyên đều hỗn loạn.

Có lẽ là dưới đất quá lạnh, trong bóng tối mịt mù, nàng lê cơ thể nặng nề, nằm phịch xuống giường, bất động.

Chuyện xảy ra ở phòng bên cạnh, tất nhiên bọn Thanh Thần không biết, bởi vì hắn đang cố gắng khuyên ca ca nhà mình.

"Thất ca, Phượng cô nương này hết lòng hết sức giúp chúng ta như vậy, huynh đừng bày sắc mặt cho người ta xem nữa có được không? Huynh có chú ý thấy vừa rồi sắc mặt của nàng rất khó coi không, đi đường cũng không có sức, hòm thuốc cũng chẳng buồn sắp xếp, chẳng lẽ huynh không cảm động sao?"

"Huynh xem người ta đi, vừa châm cứu lại vừa thuốc tắm. Vì huynh, nàng quả thật đã nhọc lòng rồi. Huynh không cảm động, ít nhất cũng đừng làm khó người ta chứ?"

...

"Thất ca, ta nói nhiều như vậy, huynh đáp một câu đi chứ?"

Người bên cạnh quá ồn ào, cho dù Vệ Giới muốn yên tĩnh một lát cũng không thể.

Nếu hắn không đáp lại chút gì đó, chỉ sợ tên này lại ầm ĩ không ngừng.

"Không phải ngươi đã giao phí xem bệnh rồi à?"

Một câu đột ngột khiến Thanh Thần nghẹn lời trong chốc lát.

Phí xem bệnh?

Không phải chứ, ca ca nhà hắn không khỏi hơi tàn nhẫn rồi. Vì mười vạn lượng bạc kia nên người ta hiển nhiên phải trả giá hả?

Làm vậy có phải quá...

"Không phải, thất ca, cũng không thể nói như vậy..."

"Đủ rồi, ta muốn yên tĩnh một lát."

Quả thật Vệ Giới chẳng muốn tiếp tục nói nhảm với hắn, một câu chặn đứng những lời Thanh Thần muốn nói. Người ta đã nằm trong thùng tắm nhắm mắt dưỡng thần rồi.

Mặc dù ngâm thuốc không hao tổn tâm thần như châm cứu, nhưng cũng không dễ chịu.

Đặc biệt là hiệu quả của dược liệu này cực kỳ mạnh, ngâm bên trong sẽ cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng cao lên, nội lực cũng theo đó tiết ra ngoài, trong lúc vô thức tác dụng của thuốc bị bốc hơi lên, từ đó đạt hiệu quả tuyệt đối.

Một canh giờ sau, Phượng Nguyên không đến, Vệ Giới vì nội lực tiết ra, thể lực hao tổn quá độ cũng bất tỉnh ngủ mất.

Chẳng ai ngờ giấc ngủ này của Phượng Nguyên lại ngủ trọn ba ngày.

Trong khoảng thời gian đó Thanh Thần có đi tới đi lui trước cửa phòng nàng, vài lần muốn gõ cửa bước vào, cuối cùng vì nam nữ hạn chế mà dừng lại không tiến vào.

Tỉnh lại lần nữa, cả người lại dơ bẩn, Phượng Nguyên mệt mỏi dựa vào giường, vỗ tay một cái.

Bỗng dưng, một nam tử áo đen xuất hiện bên ngoài bình phong: "Thuộc hạ tham kiến đại tiểu thư."

"Đi chuẩn bị hai thùng nước nóng mang vào."

"Vâng."

Chỉ tốn thời gian một chén trà, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa. Lập tức, hai thùng nước đã được mang vào.

"Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong, mời ngài tắm rửa thay quần áo."

"Ừm, đi xuống đi, chuẩn bị một chút đồ ăn."

Lúc trước Phượng Nguyên không phải đến đây một mình, nàng cũng có người của mình, chỉ có điều vì Vệ Giới trúng loại độc đặc biệt nên bị nàng sắp xếp ở viện tử bên cạnh, hắc y nhân vừa rồi chính là đi truyền lời.

Phượng Nguyên lê cơ thể yếu ớt mệt mỏi tắm rửa thay quần áo xong, lại gọi hắc y nhân tới hỏi thăm tình huống sau khi nàng hôn mê. Bấy giờ nàng mới biết Vệ Giới tỉnh lại sớm hơn nàng hai ngày.

Như vậy nói cách khác, rất có thể bọn họ đã ngửi thấy mùi thơm đặc biệt này?

Phượng Nguyên nhíu mày, ảo não bóp mi tâm, sao nàng lại quên mất chuyện này chứ?

Nhưng khi đó quá mệt mỏi, nàng không nghĩ được gì nữa. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Vệ Giới không để ý tới mùi hương này.

Không để ý?

Sao có thể như thế chứ?

Trên thực tế, Vệ Giới do ngửi thấy mùi hương cực kỳ đặc biệt này mới có thể tỉnh lại.

Mà sở dĩ Thanh Thần dừng lại không vào cũng do mùi hương này từ trong phòng nàng truyền ra.

Thế nhưng, đáng ăn mừng chính là lúc ấy cửa phòng đóng chặt, không ai biết nàng làm gì bên trong.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, mùi hương này cơ bản đã tản đi.

"Phượng cô nương, cuối cùng ngươi cũng ra ngoài rồi hả?"

Thanh Thần thấy Phượng Nguyên còn mừng hơn thấy anh ruột tỉnh lại.

"Ngươi sao rồi? Đã ba ngày, bên ngươi lại không có chút động tĩnh, ta sắp sốt ruột đến chết rồi. Nếu không phải vừa rồi thấy chỗ ngươi có động tĩnh, ta còn tưởng rằng ngươi..."

"Đa tạ đã quan tâm, ta không sao. Chủ tử nhà ngươi đâu? Tình huống thế nào?"

"Vương gia nhà ta không có việc gì, ngủ mê một ngày liền tỉnh."

Phượng Nguyên hơi gật đầu: "Được, ta đi xem."

Lúc Phượng Nguyên tiến vào, Vệ Giới đang ngồi trước thư án múa bút thành văn. Sự xuất hiện của nàng không hề ảnh hưởng đến động tác của hắn.

Nàng cũng không thèm để ý, tự mình rót trà, lẳng lặng chờ.

Đàn hương tốt nhất lượn lờ bay lên, từ từ lan tỏa, trong phòng yên tĩnh tới mức cả tiếng thít thở của nhau cũng có thể nghe thấy rõ.

Thỉnh thoảng truyền đến tiếng hắn viết sàn sạt. Phượng Nguyên vuốt mép chén trà, đăm chiêu chống cằm, không biết đang nghĩ gì,

Bầu không khí yên tĩnh như vậy không biết kéo dài bao lâu. Cuối cùng Vệ Giới cũng ngẩng đầu lên, khẽ gấp sổ con trong tay lại, ngước mắt nhìn nàng.

Sườn mặt thanh tú của nàng hiện lên trước mắt nàng.

Công bằng mà nói, dung mạo của nàng không phải đẹp nhất trên đời, có lẽ không tính là gì, về phần tính cách cũng là loại dễ bùng nổ và cáu gắt. Chỉ là không ngờ rằng lúc nàng im lặng vậy mà cũng có mặt điềm tĩnh như vậy.

Có lẽ nàng vừa mới tắm, mái tóc chỉ tùy ý xõa tung, tự nhiên tăng thêm chút biếng nhác và không màng danh lợi.

Chẳng qua, một nữ tử chưa lập gia đình như nàng cứ ăn mặc tùy tiện như vậy xuất hiện ở đây, có phải quá xem thường nam nhân bình thường là hắn rồi không?

Có lẽ ánh mắt dò xét của hắn quá nóng, cả Phượng Nguyên đang ngơ ngác cũng phục hồi tinh thần lại. Nàng lơ đãng ngước mắt, một lạnh nhạt một thanh nhã, vừa khéo chạm vào nhau.

"Bận xong rồi?"

Lời mở đầu rất tùy ý, người không biết còn tưởng rằng hai người thân thiết cỡ nào.

"Ừm."

Hắn lạnh nhạt trả lời, không giống ứng phó, ngược lại giống như đối thoại tự nhiên nhất giữa vợ chồng già.

"Nếu như đã bận xong thì tới đây để ta xem."

Vệ Giới phối hợp đi qua, vươn tay.

Phượng Nguyên lấy khăn tay của mình ra, nhẹ nhàng phủ lên.

Động tác nhìn như không quá tự nhiên, không biết sao, rơi vào mắt Vệ Giới, ngược lại cảm thấy cái khăn hôm nay cực kỳ chướng mắt.

Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn như gốc hành kia, hắn theo bản năng nhớ tới ba ngày trước, cảm giác mịn màng khi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia nhẹ nhàng lướt đi trên người hắn.

Lúc đầu ngón tay của nàng bao trùm cổ tay, độ ấm kia khiến đôi mắt lạnh lùng từ trước đến nay dần dần tràn ra chút tình cảm ấm áp.

Sau khi bắt mạch, Phượng Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ngày mai sau khi châm cứu phần lưng xong, độc tố đã thanh trừ xong."

Vệ Giới nghe xong, theo bản năng nhíu mày: "Còn phải châm cứu?"

Hắn không tình nguyện, nàng thấy rõ, lập tức trừng hắn: "Nếu có thể, ta cũng muốn bớt việc."

Vệ Giới mấp máy môi, nhưng không có chữ nào phát ra, xem như ngầm chấp nhận thông báo của nàng.

Sáng hôm sau, Phượng Nguyên đúng hẹn tới, so với châm cứu chính diện, châm cứu sau lưng có vẻ đơn giản hơn nhiều.

Nhưng cho dù như vậy cũng khiến Vệ Giới cảm giác được cảm giác rung động mà hắn chưa từng trải qua.

So với chính diện, hiển nhiên hắn không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm phía sau. Như vậy trong quá trình này, cơ thể của hai người tiếp xúc cũng không quá tự nhiên.

Thế nhưng so với bất mãn ngày thứ nhất, hôm nay Vệ Giới lại có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

Điều này khiến Phượng Nguyên rất kỳ lạ, động tác càng thêm chú ý cẩn thận, sợ lại chạm vào vị trí không nên chạm.

Giây phút thả Băng Tàm ra, nàng cảm giác được rõ ràng phần lưng hắn đột nhiên run lên.

"Thả lỏng một chút, quá trình phần lưng không dài như vậy, xong ngay thôi."

Chính vì phần lớn độc tố đã giải xong, vì vậy rõ ràng quá trình thanh lý dư độc ở phần lưng rất thuận lợi. Băng Tàm cổ gặm cắn chừng hơn mười lần, toàn bộ quá trình giải độc xem như chấm dứt.

Sau khi kết thúc công việc, so với tình trạng lần như ngất xỉu lần đầu, rõ ràng lần này tốt hơn nhiều. Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, cả cảm giác choáng váng cũng không có.

"Được rồi, độc của ngươi đã giải xong, lát nữa ta sẽ ghi mấy toa thuốc cho ngươi, chỉ cần điều trị thêm chút là đủ."

Dứt lời, Phượng Nguyên tiện tay đắp chăn cho hắn rồi xoay người ra ngoài.

Một lát sau, Thanh Thần ríu ra ríu rít tiến vào, Vệ Giới đạc ăn mặc chỉnh tề. Thấy hắn, Vệ Giới lập tức hỏi: "Nàng ta thế nào rồi?"

Thanh Thần trừng to mắt, khó tin nhìn ca ca nhà mình: "Ta, ta không nghe lầm chứ? Huynh mà quan tâm đến người khác hả?"

Vệ Giới giật mình một cái, ngoài mặt lại thờ ơ: "Còn nói nhảm nữa, không mau thu dọn đồ đạc của nàng ta đi?"

Biểu cảm giải thoát như vậy, rơi vào mắt Thanh Thần khiến hắn hoài nghi có phải vừa rồi mình xuất hiện ảo giác hay không. Hắn vậy mà cảm thấy thất ca nhà mình thông suốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play