Lúc này, tiếng thở kinh sợ đột ngột của Ngọc Ngân thu hút sự chú ý của hắn. Hắn nhìn xuống, thấy Phượng Nguyên tìm được một con giun trắng to bằng hạt gạo trong bụng của một trong những con rắn, khi cái kẹp thật nhỏ đặt con giun này xuống đất thì chỉ trong một lát nó đã không còn động tĩnh.

Ngọc Ngân tìm một cái rễ cây chọc chọc, phát hiện nó không điên cuồng như lúc trong bụng rắn, thậm chí bị đâm liên tục cũng không nhúc nhích chút nào, "Làm sao vậy? Chết rồi à?"

"Mất đi cổ thể, đương nhiên đã chết."

Phượng Nguyên như đã tìm được điểm đột phá, nhìn như tùy ý bắt một con rắn đến. Nhưng khi mổ ra lại phát hiện ra con sâu trắng. Ba bốn con nối tiếp nhau, một số có, một số không.

Sau một lúc lâu lúc, nàng đặt dao găm trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn Ngọc Ngân và Vệ Giới: "Các người có thể nhìn ra manh mối gì không?"

Ngọc Ngân vẫn ở bên cạnh Phượng Nguyên. Nếu như lúc đầu hắn ta còn ở trạng thái thất thần thì sau một vài thí nghiệm liên tiếp, hắn ta cuối cùng cũng nhận ra: “Những con rắn này không phải rắn bình thường, chúng là do người ta đặc biệt nuôi dưỡng sao?"

Phượng Nguyên lấy ra một loại bột, xoa mạnh lên tay mình, sau đó dùng khăn tay lau sạch sẽ, thản nhiên ném qua một bên, giương mắt nhìn Vệ Giới: "Phượng vương điện hạ thì sao? Nhìn trên người ngươi đầy máu, phỏng chừng vừa rồi mới trải qua một trận chiến khốc liệt. Ngươi thấy những con rắn này có điểm gì đặc biệt? "

“Địa vực.” Giọng nam nhân nhàn nhạt, vẫn không gợn sóng.

Phượng Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khâm phục: "Quả nhiên là Phượng vương điện hạ, nhanh như thế đã nhìn ra rồi à?"

Ngay lập tức dưới ánh mắt tò mò của hai người, ánh mắt nàng lạnh lùng quét qua đám rắn trên mặt đất, sâu kín nói: “Mặc dù hôm nay có rất nhiều loại rắn xuất hiện, thoạt nhìn đều giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng cho dù là vậy cũng có sự khác biệt rất lớn."

Ngọc Ngân hơi đăm chiêu liếc nhìn nàng, "Ý ngươi là có con bị dùng để nuôi cổ, có con không?"

Phượng Nguyên gật đầu, "Những con không bị hạ cổ đều là rắn độc, ngược lại, những con bị hạ cổ lại là rắn không độc. Nhìn thì đơn giản nhưng thực ra là không. Những con rắn bị hạ cổ này rất nguy hiểm. Còn nữa, tất cả chúng ta đều đã nhìn thấy rắn độc là các loài của bốn nước, nhưng những con rắn không có độc và hơn chục con cự mãng khác đều cực hiếm thấy ở bốn nước. Chỉ sợ trận rắn đêm nay là đại lễ của ai đó tặng cho thịnh hội bốn nước!"

Khóe miệng Ngọc Ngân hình như giật giật khẽ đến mức không thể nhìn thấy, hắn trợn mắt nhìn vào đám rắn lúc nhúc xung quanh mình, da đầu lại bắt đầu tê rần: "Đại lễ? Ý ngươi là, đây là bút tích của...?"

Mặc dù không nói rõ, nhưng mọi người không phải đồ ngu, hiển nhiên hiểu hắn ta đang ám chỉ ai.

Phượng Nguyên nhìn lên bầu trời, đôi mắt phượng bỗng nhiên nheo lại: "Còn nhớ tiếng động lớn vừa rồi không? Nếu ta không sai thì bên kia hẳn đã nghĩ cách chuyển rắn lên trời, sau khi đến vị trí đã định thì dùng thứ gì đó kích phát chất nổ trong túi đựng những con rắn này. Khi những con rắn này tứ tán rơi xuống tự nhiên có thể đạt được hiệu quả bọn chúng dự tính."

Vệ Giới nghĩ đến những lời kể lại vừa rồi của thị vệ, trong mắt  hắn lóe lên một tia tàn khốc.

"Rơi xuống từ chỗ cao như vậy không phải sẽ chết hơn một nửa rồi sao?"

Đôi môi đỏ mọng của Phượng Nguyên giật giật, "Ngọc thái tử cũng đã nói chết hơn nửa, cũng không phải chết hết. Nhiều rắn như vậy, nơi rơi xuống cũng khác nhau, số lượng cũng sẽ khác nhau. Ngươi nghĩ đi, chúng đã không sợ thuốc súng thì chết do độ cao là bao nhiêu?”

Vệ Giới và Ngọc Ngân đồng thời im lặng, hồi lâu sau, Ngọc Ngân nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác xử lý ư? Đám rắn này chừng nào mới giết hết được?”

Phượng Nguyên chớp đôi con mắt đen, sáng hơn bình thường kia nhìn Vệ Giới: "Phượng vương điện hạ, đêm nay, thứ thực sự đáng sợ không phải những con rắn này, mà là ý đồ của những người phía sau. Nếu bọn chúng muốn ngăn cản thịnh hội bố nước khai mạc thì chắc chắn sẽ còn rất nhiều chiêu đang đợi ở phía sau. Phượng Nguyên cảm thấy đây không phải là vấn đề của hai người các ngươi mà là chuyện trọng đại của cả bốn nước. Nếu bốn nước vẫn còn nghi kỵ như thế, chẳng phải chỉ khiến người ngoài lợi dụng cơ hội hay sao?”

Vệ Giới dường như ngơ ngác một chút, một tia u ám xẹt qua trong mắt, giống như không ngờ nhìn nàng còn trẻ mà có thể hiểu được nhiều như vậy.

Ngay cả Ngọc Ngân cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt.

Sau khi ba bên im lặng một lúc, Ngọc Ngân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vệ Giới: "Phượng cô nương nói đúng. Có lẽ lần này là tai nạn với chúng ta, nhưng nếu sử dụng tốt, nó có thể là vũ khí lợi hại nhất để đánh rả đối phương.”

Vệ Giới mím môi mỏng, ánh mắt ngưng tụ: "Không biết Phượng cô nương có cách nào xử lý đám rắn này không?"

Trong mắt Phượng Nguyên hiện lên một tia vui vẻ: "Phượng vương điện hạ đây là muốn thương lượng điều kiện với Phượng Nguyên sao?"

Hắn nhìn nàng, lông mày càng nhíu chặt, biểu cảm trong mắt càng trở nên phức tạp, có lẽ không nghĩ đến trong hoàn cảnh như vậy nàng vẫn không quên cò kè mặc cả.

Nhưng Ngọc Ngân đã đi mấy bước, khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần nàng, giọng điệu mang thêm mấy phần ngả ngớn: "Phượng cô nương không hổ là xếp hạng thứ chín trên danh sách giàu có của bốn nước. Lúc này còn không quên tạo ra giá trị cho Phượng Trì sơn trang. Quả nhiên, ngươi có thể làm được đến hiện tại cũng không phải vô tình.”

"Quá khen. Phần lớn người của Phượng Trì sơn trang cần Phượng Nguyên kiếm cơm cho họ. Cơ hội như thế này vốn không có nhiều, nếu bỏ lỡ chỉ sợ Phượng Nguyên sẽ hối hận không ngủ được. Hai vị đều ở trên cao, đương nhiên không hiểu rõ được sự vất vả của những kẻ ở dưới bôn ba vất vả vì một hạt cơm."

Phượng Nguyên không hề cảm thấy xấu hổ khi nói những lời này. Dù sao so với họ, nàng thật sự chẳng quan tâm, vụ làm ăn này thành công là tốt nhất, không thành công nàng cũng chẳng tổn thất gì. Ngược lại là bọn họ... chỉ sợ cũng không dễ dàng giải quyết xong họa rắn này như vậy.

"Điều kiện gì?"

Trong ánh sáng lờ mờ, hắn lại phát hiện khuôn mặt của nàng cũng không tệ lắm. Mày đen, mắt như song nước dưới ánh trăng, tỏa ra hào quang khác.

"Phượng vương điện hạ quả nhiên sảng khoái. Có điều, đây là việc hệ trọng của bốn nước, dù sao cũng cần quốc quân của bốn nước quyết định đúng không?"

Trong lòng Ngọc Ngân chấn động, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phượng Nguyên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khó tin, chỉ vào Phượng Nguyên, ngay cả nói cũng không được hoàn chỉnh: “Ngươi, ngươi thật sự là, thật sự là hết thuốc chữa rồi.”

Chính Vệ Giới cũng ngạc nhiên với dã tâm của nàng. Chẳng qua từ trước đến nay hắn hàm súc nên không bộc lộ ra ngoài như Ngọc Ngân.

Đối mặt với ánh mắt khá chướng mắt của hai người, Phượng Nguyên không cảm thấy có gì xấu hổ: "Bổn cô nương dựa vào bản lĩnh của mình, có vấn đề gì?"

Giọng của Ngọc Ngân thoáng cái bị mắc kẹt trong cổ họng, một lúc lâu sau cũng không nghẹn ra được một chữ.

Phượng Nguyên thấy hắn ta như vậy, mỉm cười: "Xem ra hai vị không có ý kiến cả, vậy đi thôi nào. Tuy rằng hai người có thể đại diện cho hai nước, nhưng bổn cô nương nghĩ tốt nhất nên bàn chuyện này trước mặt mọi người mới được."

Ngọc Ngân liếc nhìn những thị vệ của các nước vẫn đang hăng hái chiến đấu với lũ rắn, tuy rằng hắn ta muốn đi cũng không khó, nhưng dù gì nơi này cũng là địa bàn của Tư U, hơn nữa còn là trong thịnh hội đặc biệt của bốn nước, nếu đối phương có ý định ly gián bốn nước thì hẳn đã phải chuẩn bị đầy đủ. Nếu hắn ta rút lui vào lúc này nhất định sẽ khiến quốc quân Tư U ghi hận.

Thêm vào đó, ai biết lần tiếp theo sẽ đến lượt quốc gia nào?

Ý của nha đầu kia cũng không quá tệ. Ngoài mặt thì nàng là người được lợi, nhưng sao bọn họ  không có lợi được?

Có thể nhân cơ hội này có thể bện bốn nước thành một sợi dây thừng rất khó. Nhiều năm qua, điều mà mọi người có thể làm là duy trì sự hòa hợp ở ngoài mặt, nhưng thực tế sau lưng lại liên tục có những động tác nhỏ, Long đế quốc chỉ cần hơi động đậy cũng đủ khiến bọn họ chịu thiệt rồi

Cái cảm giác uất nghẹn này, cho dù là ai cũng khó chịu. Nếu bọn họ thực sự có thể liên thủ chưa chắc sẽ chênh lệch bao nhiêu, ít nhất sau này họ sẽ không cần nhìn mặt người khác khi bản thân làm gia chủ nữa.

Khi ba người bước vào đại sảnh, đại sảnh ồn ào thoáng cái trở nên yên tĩnh.

Khi những nữ nhân đang tái mặt sợ hãi đứng trên bàn ghế nhìn thấy Phượng Nguyên bước vào cùng nam thần của họ, tất cả đều lộ ra vẻ ghen tị lại tức giận không kiềm chế được. Lại thấy lúc này bọn họ còn đang bĩnh tĩnh trao đổi với nhau, người nào người nấy suýt nữa ngã xuống khỏi bàn ghế.

Đây là tình huống gì? Phượng vương và Ngọc thái tử vậy mà ở cùng chỗ với nữ nhân lả lơi ong bướm kia ư? Còn cười cười nói nói nữa. Bọn họ không hoa mắt chứ?

Trên thực tế không chỉ các nàng tức giận ghen tị mà khách ở khu nam và ba vị hoàng đế ở vị trí đầu não của ba nước cũng có vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Dù sao theo bọn họ thấy, ba người này dù thế nào cũng không thể đi cùng nhau.

Tuy nhiên, Vệ Du Sâm đã nhìn ra điều gì đó không ổn. Ngay từ lúc bữa tiệc bắt đầu, hắn ta đã nhận thấy mối quan hệ giữa Vệ Giới và Ngọc Ngân rất phức tạp. Nói họ là bạn tốt thì vẫn còn kém một chút, nói họ là kẻ thù thì lại không được tính.

Ngay sau đó, hắn ta chú ý thấy Vệ Giới lại nhìn nữ nhân có tiếng xấu kia mà đăm chiêu, Chuyện này không tầm thường, chưa nói đến việc đối phương là một nữ nhân, còn là đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang.

Mặc dù hiểu biết của hắn ta về Phượng Trì sơn trang không sâu, nhưng Phượng Trì sơn trang là biểu tượng của cho tài phú. Nếu Vệ Giới và Phượng Nguyên cùng một chỗ, vậy hậu quả...

Không ngờ, lo lắng của hắn ta đã trở thành sự thật. Giờ nhìn thấy ba người cùng nhau đi vào, có thể nói tâm trạng của Vệ Du Sâm đã tệ tới tột cùng, lại còn là trong tình huống nguy hiểm như vậy. Hắn ta lập tức nhìn Vệ Giới với vẻ mặt không vui, vừa định lên tiếng, Ngọc Ngân đã đúng lúc ngăn hắn ta lại.

"Khởi bẩm các vị hoàng thượng, đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang có cách giải quyết đám rắn này."

Lời Vệ Du Sâm sắp thốt ra đột ngột bị cắt đứt. Bởi vì kích động, hắn ta bật dậy khỏi chỗ ngồi: "Ngươi nói gì? Nàng ta có thể giải quyết được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play