*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Tẫn Án cười nhạo em ruột một trận xong rồi lướt WeChat của cô. Vừa hay bài tiếp theo là nói về anh.

[Trương Thư Vũ]: Tui kể phim này cho anh tui rồi, anh tui: Đây là chuyện thần thoại ngụ ngôn gì đó hả? Tui:?

Đúng mà?

Vừa cứu người vừa báo ơn, đây không phải chuyện ngụ ngôn à?

Trương Tẫn Án thầm nói em ấy không hiểu gì, thuận tay bấm mở đoạn phim.

"Trú Ly!" Tiếng hét chói tai của cô gái vang lên, còn kèm theo hiệu ứng âm thanh u ám.

Chàng trai trong màn hình bỗng quay đầu lại, động tác chầm chậm, sợi tóc như đang nhảy múa trong không trung, quay rất tỉ mỉ, chút nữa thôi là quay được cả lỗ chân lông.

Cũng khó trách các tác giả kia lại viết đồng nhân chỉ vì khuôn mặt của hai người họ, Giang Tự Dương tóc ngắn là một thiếu niên sáng sủa cởi mở, lúc tóc dài... Trương Tẫn Án híp mắt nhìn còn tưởng là một cô gái xinh đẹp.

"Rất đẹp..." Trương Tẫn Án ngã ra sau, rơi vào lưng ghế.

Không phải Trương Tẫn Án không thích xem phim truyền hình, anh vào giới phim ảnh cũng là vì trước đây thường xuyên xem tivi. Chỉ là hiện giờ không thích là vì từ khi diễn viên trở thành nghề nghiệp của mình, anh không thể xem tivi với tâm trạng của khán giả được nữa. Cứ xem là đụng vào bệnh nghề nghiệp, không nhịn được mà viết vài câu phân tích lời thoại.

Chỉ một màn ảnh ngắn ngủi vài giây, Trương Tẫn Án đã tìm ra vài chỗ. Diễn xuất của Giang Tự Dương rất được, lời thoại cũng rất có cảm xúc, nhưng chắc là vì diễn quá ít nên vẫn còn hơi non nớt, ít nhất cảnh quay này là như thế.

Căn cứ vào trình tự chụp màn hình của Trương Thư Vũ, lúc này chắc là Trú Ly tưởng bản thân đã giết chết tên phản diện giam cầm mình nhiều năm, nhưng kết quả là phản diện vẫn chưa chết, thậm chí đang đứng phía sau anh.

Mà biểu cảm của Giang Tự Dương chỉ chú trọng vào sự kinh ngạc, không có biểu hiện ra nỗi sợ khi nhìn thấy.

Nếu đổi lại là anh diễn.

Anh sẽ ngừng lại hai giây, sau đó đột ngột quay đầu qua. Đoạn ngừng lại đó sẽ là tự hoài nghi "Là thật ư?"

Một cái ngừng lại, một cái quay đầu, một cái chính diện sau khi quay đầu.

Tổng cộng có ba thời điểm, vừa vặn có thể chống đỡ hai cảm xúc chính.

Khoảng thời gian chia ra như vậy coi như kỹ xảo diễn xuất Trương Tẫn Án đúc kết ra, nếu tương lai có cơ hội nhất định anh sẽ nói cho Giang Tự Dương.

Xét cho cùng, nếu cậu nhóc này diễn như vậy thì tiền cảnh[1] sẽ rất đẹp.

[1] Phần trước của sân khấu, màn ảnh, gần với khán giả nhất.

Xem đến đây Trương Tẫn Án cũng nhớ ra, bộ phim này lúc chiếu ra không gây được tiếng vang lắm, anh Cường cố ý cho anh xem qua bảng xếp hạng quý, lúc ấy trong bảng phim truyền hình, "Phi hoa lạc" không đạt được dù chỉ là hạng năm.

Lý Cường nói đúng, nếu cho Giang Tự Dương kịch bản tốt hẳn cậu có thể nổi tiếng một thời gian.

[Trương Thư Vũ]: Thật sự bị Bốn Cừu rù quến thành fan rồi, tui đã đi xem lại những bộ phim khác của anh ấy, anh chàng này thật sự rất đẹp trai, Trú Ly ơi em sẵn sàng! Sở Huy ơi em sẵn sàng!

Dưới bình luận là trò chuyện của Trương Thư Vũ và Tô Chí Dương.

[Tô Chí Dương]: Em nhờ anh em xin giùm chữ ký à?

[Trương Thư Vũ]: Anh em? Thôi

[Tô Chí Dương]: Sao thế?

[Trương Thư Vũ]: Anh mong đợi một tên nghiện game thích ru rú ở nhà sẽ làm các hoạt động xã giao gì? Hai người đó mà nói chuyện với nhau em sẽ cảm ơn cả nhà anh ấy luôn.

[Tô Chí Dương]: Ha ha ha ha cũng đúng

? Cũng đúng cái đầu.

Còn nữa nha con bé này càng ngày càng lớn mật.

May là bây giờ anh mới đọc được đoạn đối thoại này của hai người, không là anh đã mở đối thoại giao lưu ba mươi phút với Trương Thư Vũ, dạy dỗ em ấy kính già yêu trẻ rồi.

Trương Tẫn Án lại trở về Weibo, lướt xuống rất lâu mới thấy một cái không biết có phải Giang Tự Dương đăng không, đó là một bức ảnh người khác chụp cậu, nhưng thời gian đăng đã là tháng một.

[Giang Bốn Con Cừu]: Thật đáng mừng, phía Nam cuối cùng cũng có tuyết rơi rồi.

Giang Tự Dương mặc áo phao trắng dài đến đầu gối, đứng trong mênh mông tuyết trắng, hai tay xòe ra, cười toe toét với ống kính, ảnh chụp bằng Polaroid[2] còn có hơi hướng phục cổ.

[2] Máy chụp ảnh lấy ngay.

Lúc này dáng vẻ của Giang Tự Dương lại hoàn toàn khác trên màn ảnh, dường như cậu càng phù hợp hơn với loại ống kính không thêm bất kỳ chỉnh sửa nào, hiện ra dáng vẻ thiếu niên của cậu.

Tác giả Đoàn Viên kia hình như cực kỳ thích viết về đôi mắt của Giang Tự Dương.

[Từ khi còn thơ bé, Giang Tự Dương luôn được khen ngợi rất nhiều về ngoại hình, đặc biệt là đôi mắt của cậu, ai gặp cũng nói cậu thật đẹp.]

[Lòng Giang Tự Dương tràn ngập vui vẻ, sắp tràn ra khỏi hai mắt, giấu cũng không giấu được, mà cậu cũng không muốn giấu.]

[Một đôi mắt hoa đào, tựa như có thể nhìn thấu chân tình ba kiếp, không khỏi khiến người ta suy nghĩ, trên ảnh chụp như thế này, vậy người thật phải đẹp đến nhường nào đây.]

Trương Tẫn Án nhớ tới lần gặp thứ hai với Giang Tự Dương ở liên hoan phim, khi ấy Trương Tẫn Án ngồi hàng thứ ba phía bên phải, còn Giang Tự Dương thì ngồi hàng thứ ba phía bên trái, ngoài cách nhau bốn người, giữa hai người còn cách một lối đi nhỏ.

Sau khi người trao giải đọc ra một loạt cái tên, Trương Tẫn Án vỗ tay ngay, ánh mắt di chuyển theo người đoạt giải chậm rãi đi xuống từ bậc thang, mà lúc người đoạt giải đi đến hàng thứ ba, tầm mắt Trương Tẫn Án rời đi giây lát, đúng lúc đối diện với Giang Tự Dương cũng đang nhìn sang.

Tuy chỉ là vô tình chạm phải, ký ức cũng hơi mơ hồ, nhưng đôi mắt ấy quả thực rất đẹp.

Nghĩ như thế thì tác giả kia cũng thật tài, dù dòng thời gian viết lộn xộn nhưng cô ấy chưa hề bỏ qua mốc thời gian thực nào, cô viết liên hoan phim trước, mốc thời gian còn sớm hơn lễ trao giải. Lần đầu "Giang Tự Dương" gia nhập màn ảnh, may mắn được mời đến liên hoan phim, cũng chính là lúc ấy, "Giang Tự Dương" gặp được người thật của "Trương Tẫn Án" lần đầu tiên.

Trong có một đoạn Trương Tẫn Án khá thích.

[Giang Tự Dương ngồi trên ghế trong bộ tây trang màu trắng, đóa hoa hồng sâm panh như mọc lên từ áo quần trên người cậu, yên tĩnh nằm trong túi áo trước ngực, cậu mỉm cười vỗ tay, tầm mắt di chuyển theo Diêu Chí Mạn đang từ từ đi xuống.

Váy Koles dài của Diêu Chí Mạn nạm kim cương, cả nghìn cặp mắt đang cùng nhau dõi theo cô ấy.

Nhưng Giang Tự Dương thì không.

Khi Diêu Chí Mạn đi đến hàng thứ ba, Giang Tự Dương hít một hơi thật sâu, cố ý kéo dài thời gian dừng lại như đã nghĩ từ trước. Vì vậy trong trường hợp như thế này, Giang Tự Dương có thể quang minh chính đại mà nhìn người ở hàng ghế thứ ba thẳng tắp kia, dù chỉ là bên sườn mặt.

Vốn định dừng lại thêm vài giây nữa, thế nhưng Trương Tẫn Án lại quay đầu qua, không sai một li, tầm mắt hai người giao hội.

Trong nháy mắt, dường như Giang Tự Dương không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa.

Đây là một đôi mắt như thế nào. Để Giang Tự Dương trở về mùa hè năm 2009, trong lúc vô tình xem được "Thế giới đẹp nhất" trên tivi, thì chính là đôi mắt như vậy, dưới bùn lắng cũng sáng ngời và thấu triệt.

Không biết từ bao giờ tình cảm trở nên đậm sâu, chỉ là vừa ngoảnh đầu lại, thì đã thích mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của người ấy.]

Trương Tẫn Án rất thích những lời này "Không biết từ bao giờ tình cảm trở nên đậm sâu, chỉ là vừa ngoảnh đầu lại, thì đã thích mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của người ấy."

Sự việc vốn chỉ là vô tình, dưới ngòi bút của cô lại như có âm mưu từ lâu, một mưu kế kéo dài đến ba năm.

Ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp lý.

"Con nít bây giờ viết tài thật đấy." Trương Tẫn Án cười, bấm theo dõi Giang Tự Dương.

Trương Tẫn Án nhớ Trương Thư Vũ từng nói một câu: "Ở trước mặt fan cp, hít thở chẳng khác nào đồng sinh cộng tử." Lúc trước anh vẫn không hiểu câu này có ý gì, giờ xem như anh đã hiểu tám, chín phần rồi — Bất cứ điều gì cũng có thể làm tư liệu sống, đặt bút xuống là có thể sáng tạo ra một thế giới khác.

Trương Tẫn Án cũng không ghét thế giới như vậy, có trí tưởng tượng là chuyện tốt, chỉ cần không quá bồng bột là được, ví dụ như chuyện hồi trước mà Địch Yểu Nhan bạn của anh gặp phải ấy, thì anh đều có thể tiếp thu.

Nhớ tới chuyện của Địch Yểu Nhan, Trương Tẫn Án thấy nực cười kinh khủng. Địch Yểu Nhan cũng được xem là một ca sĩ nổi tiếng, Trương Tẫn Án quen anh khi đóng phim truyền hình "Si mê mà nhiễm", Địch Yểu Nhan phụ trách trình bày nhạc phim. Sau khi "Si mê mà nhiễm" chiếu, độ nổi tiếng của Địch Yểu Nhan cũng tăng lên, sau đó anh bèn nương theo khí thế này để công khai tin sang năm sẽ kết hôn với bạn gái luôn.

Đó là chuyện tốt hạnh phúc nhân đôi, nhưng không ngờ, Trương Tẫn Án tìm tòi Weibo lại thấy bài viết về Địch Yểu Nhan ngoài chúc mừng anh, còn lại đều là bài fan cp viết về anh và một người khác, nội dung cơ bản giống nhau, đều nói anh và bạn gái không xứng.

May là Địch Yểu Nhan không chú ý đến giới người hâm mộ, hoàn toàn không biết gì về việc này nên không gây ảnh hưởng gì đến họ cả.

Năm nào cũng có ky, chuyện còn vô cùng nhiều.

Nghĩ đến đây, Trương Tẫn Án thấy không vui, bèn đến #Trương Dương Bất Hạ# tìm chút gì vui vẻ xem để thay đổi tâm trạng. Đúng lúc anh thấy một bài viết được bình luận gần đây, lượt chia sẻ khá nhiều, lại so sánh với lượt chia sẻ của "Sóng nhiệt", chắc truyện này cũng sẽ không kém cạnh, Trương Tẫn Án chẳng nghĩ ngợi gì liền bấm vào ngay.

[Truyện tổng tài bá đạo. Tổng tài Trương - công x Người mới Giang - thụ]

Truyện tổng tài Trương Tẫn Án từng đọc rồi, lúc trước bị ghép cp với Cố Nhất Nhu, mười truyện thì hết bảy truyện là thể loại này. Có điều anh vẫn chưa đọc nam nam, chắc sẽ tinh lực dồi dào một chút, ít nhất là khác ngôn tình

... Nhỉ.

Trương Tẫn Án vốn nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên là anh nhầm rồi.

Quả thực nó chỉ là mấy phiên bản tổng tài bá đạo trước kia, chẳng qua đổi giới tính thành nam nam thôi chứ không thay đổi gì nữa cả.

Cái gì mà vừa ra sân là giá khởi điểm 5 trăm nghìn, đừng nói 5 năm nghìn, truyện này thẳng một phát 1 tỷ mở đầu.

["Trời đất, cậu không biết anh ta? Anh ta chính là Trương Tẫn Án, chủ tịch tập đoàn nhà họ Trương, giá trị con người 1 tỷ! Đứng tên ba công ty lận đó!" Cố Nhất Nhu không dám tin mà nhìn chàng trai trước mặt, "Thế mà cậu không biết ư?"

"Liên quan gì đến tôi," Giang Tự Dương cười khinh thường, "Thái độ đó của hắn, vừa nhìn là biết loại lắm tiền mất dạy rồi."]

Một tỷ, Trương Tẫn Án cười giễu một tiếng.

Đánh giá cao anh rồi. Nếu như có 1 tỷ trong tay anh tuyệt đối sẽ không mở công ty, ở nhà chơi trò chơi, ăn no chờ chết cho rồi.

Sợ bản thân đã nhìn nhầm, Trương Tẫn Án thoát khỏi hình ảnh nhìn lại lượt chia sẻ, 135 lượt, lại còn đều đang mong chờ phần kế tiếp.

Trương Tẫn Án nghĩ, có lẽ đoạn đầu hơi... Còn đoạn sau chắc sẽ rất hay, nếu không cũng sẽ không có nhiều người chia sẻ tỏ ra thích đọc như vậy.

Trương Tẫn Án nhanh chóng đọc tiếp, cốt truyện đại khái là nói về "Giang Tự Dương" đi làm ở xí nghiệp, vô tình gặp được "tổng giám đốc Trương Tẫn Án", nhưng cậu không biết đây là sếp, chỉ dùng thái độ của công nhân bình thường để nói chuyện với anh, kết quả là "Trương Tẫn Án" tự luyến kinh khủng, cho rằng người này thích mình, muốn quyến rũ mình. Nhưng lại vì khuôn mặt "Giang Tự Dương" không tệ, cũng là khẩu vị của anh nên "Trương Tẫn Án" đã thầm đồng ý trong lòng.

Càng đọc đến đoạn sau, Trương Tẫn Án càng cảm thấy áng văn này ý vị sâu xa, đặc biệt là hai nhân vật chính này. Hai người đó đúng là tuyệt đối xứng đôi.

Một đứa ngốc, một đứa ngơ.

Lúc Trương Tẫn Án đọc đến đoạn [Trương Tẫn Án lạnh lùng cười một tiếng, chàng trai, cậu đừng quá xấc xược, ngoại trừ cậu, chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy.] rốt cuộc anh cũng nhịn không nổi nữa mà tự hỏi bản thân: "Xin hỏi tôi bị gì à?"

Tiếp nữa là cao trào của cốt truyện, hai người xảy ra tranh cãi.

Vốn dĩ Trương Tẫn Án đã sắp đọc không hiểu chữ Hán, lơ mơ nhìn thấy hai chữ "cãi lộn", đôi mắt anh lập tức sáng lên.

[Trương Tẫn Án say đắm nụ cười diễm lệ không gì sánh được của Giang Tự Dương, cầm lòng chẳng đậu mà đưa thẻ ngân hàng trong tay lên: "Chàng trai, bên trong có 20 triệu, tùy ý quẹt."

Giang Tự Dương nghiêm mặt, tát tay Trương Tẫn Án một cái: "Trong lòng anh, tôi là thằng đàn ông tùy tiện như vậy à? Tôi không cần anh bao nuôi!"

"Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Tâm tình Trương Tẫn Án rất bực bội, anh đã cho người đàn ông này tất cả những gì mình có, những gì tốt nhất rồi, vì sao người này còn muốn như vậy?

Mồ hôi chảy dọc theo đường cằm tựa như điêu khắc của Trương Tẫn Án, rơi xuống mặt đất.

"Tôi, tôi muốn anh làm gì anh không rõ sao?" Vành mắt Giang Tự Dương đã hơi đỏ, hai cánh môi mỏng đỏ như máu bắt đầu run rẩy.

Trương Tẫn Án không thể nhìn cậu như vậy, cố gắng nói một cách dịu dàng: "Đừng vô cớ gây rối nữa được không? Ngoan."

"Không! Đừng đụng vào tôi!" Giang Tự Dương lùi về sau một bước.]

Hai đứa này cuối cùng cũng muốn đánh nhau rồi?

Trương Tẫn Án nín thở chăm chú đọc, không dám thở mạnh, đôi tay thành kính mà nâng điện thoại, sợ sẽ bỏ lỡ đoạn anh mong đợi đã lâu. Thái độ này khiến Lý Cường sửng sốt khi vô tình nhìn đến anh, cứ tưởng anh đang đọc kịch bản gì.

Ngón tay cái của Trương Tẫn Án chầm chậm lướt lên...

["Cậu... rốt cuộc là muốn gì?

"Tôi muốn anh yêu tôi!" Giang Tự Dương dường như đã dùng cạn một hơi sức cuối cùng, nói xong rồi té xỉu.

Trương Tẫn Án đỡ được cậu ngay lập tức, ngực anh đau như chưa từng được đau, tại sao vậy?

Người đàn ông này, hóa ra có vị trí như vậy trong lòng anh ư?]

Trương Tẫn Án như mắc xương trong họng, tạm thời không biết đánh giá thế nào, đợi sau khi kim phút đồng hồ trên cổ tay quay được một vòng, anh mới ngả về sau, tắt điện thoại để trên đùi, nhắm nghiền mắt hít một hơi thật sâu.

Hai đứa này cuối cùng có ở bên nhau không anh không rõ lắm, nhưng anh có thể chắc chắn, nếu đọc tiếp anh sợ mình bị điên và mù mất.

- ---------

[1] Ví dụ về tiền cảnh



[2] Polaroid: (nguồn internet)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play