Có lẽ do hoàn cảnh gia đình nên Lạc Vu Sơn trưởng thành hơn so với mấy đứa trẻ cùng lứa.

Hắn lớn lên rất đẹp, tuổi nhỏ đã biết kiềm chế cảm xúc, nói chuyện với Lạc Xuất Vân cũng toàn chưng ra khuôn mặt mĩ nhơn lạnh lùng~

Dáng dấp 2 anh em nhà này không giống nhau mấy, Lạc Xuất Vân là kiểu đẹp trai điển hình, người cao chân dài, làn da khỏe khoắn màu lúa mạch, khóe mắt theo quán tính lúc nào cũng nghếch lên, trông vô lại mười phần, nếu không có thành tích tốt không chừng sẽ bị người ta kêu là nhóc lưu manh.

Vậy nên chỉ cần cởi bỏ đồng phục, có thể thấy Lạc Xuất Vân không phải người dễ bắt nạt, mấy tên cùng khu phố bình thường đánh nhau chơi liều hết phần khi nhìn thấy anh cũng phải rụt cổ.

Từ ngày Lạc Vu Sơn lên sơ nhất (lớp 7) không còn đòi tỉ thí Karate với Lạc Xuất Vân nữa.

Thiếu niên càng ngày càng thành thục, thường nhìn người bằng đôi mắt lạnh lùng nhưng đối với Lạc Xuất Vân thì dính như keo.

Lạc Xuất Vân thi vượt cấp xong thì không còn đến võ quán nữa, ngược lại Lạc Vu Sơn thì kiên trì vô cùng. Vào một lần Lạc Xuất Vân đi đón hắn, vô tình được chứng kiến cảnh em trai nhỏ quăng một người to con gấp đôi mình một cách nhẹ nhàng không tốn mấy sức.

Hai người đối mặt khom lưng cúi chào, Lạc Vu Sơn ngẩng đầu lên thấy Lạc Xuất Vân thì biểu tình lạnh lùng thường ngày trong nháy mắt hóa thành ấm áp như xuân về hoa nở: “Anh hai, sao anh lại tới đây.”

Lạc Xuất Vân vất vả lắm mới kiềm chế không cười đắc ý, anh không dám nhận bản thân mình không màng hơn thua đâu nha.

Có đứa em trai ưu tú như vậy đương nhiên phải kiêu ngạo rồi, còn hơi chua xót nữa… sao mà tên nhóc này sắp cao bằng mình luôn rồi?!

Lạc Xuất Vân âm thầm so so sánh sánh khoảng cách giữa 2 người: “Hình như anh nuôi em tốt quá rồi đúng không?”

Lạc Vu Sơn cười làm nũng với anh: “Anh hai thương em mà~”

Người khác nhìn thấy đều nổi hết cả da gà da vịt nhưng Lạc Xuất Vân lại dính chiêu này, vô cùng hưởng thụ: “Ngoan, tối nay muốn ăn gì?”

Mọi người: “….”

Đang ăn cơm tối thì bọn họ nhận được điện thoại của mẹ kế, đầu tiên là liên miên nói trời trở lạnh này kia, chủ ý không cảm lạnh, có đủ tiền tiêu không, thành tích 2 đứa như nào… Lạc Xuất Vân gọi em ra tiếp chuyện thì thằng bé lại không chịu, đứng từ xa hô: “Anh à, anh nói chuyện với họ là được rồi mà.”

Lạc Xuất Vân bất đắc dĩ đành tiếp tục nói chuyện phiếm với mẹ: “Con với Tiểu Sơn vẫn ổn, bao giờ mẹ cùng cha trở về?”

Người mẹ thở dài: “Hiên tại rất bận, có lẽ phải chờ tới cuối năm.” Dừng một chút, chưa yên lòng dặn dò: “Tiểu Vân à, đứa nhỏ Tiểu Sơn thích dính lấy con, để ý nó giúp mẹ nha.”

Lạc Xuất Vân vâng dạ đồng ý, an ủi vài câu mới cúp điện thoại, xoay người đi đến trước phòng em trai, khoanh tay dựa cửa nói: “Mẹ nhớ em như thế mà tên nhóc vô lương tâm nhà em không chịu tới nói chuyện.”

Lạc Vu Sơn đang làm bài tập, lười ngẩng đầu lên nói: “Rõ ràng mẹ thích anh hơn, hơn nữa anh với em lúc nào chả ở bên nhau, anh kể cho bà ấy hết rồi em còn gì để nói đâu.”

Lạc Xuất Vân suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết phản bác kiểu gì. Nhưng anh thấy thế này không ổn chút nào, tính tình Lạc Vu Sơn quá lạnh nhạt. Không biết là bản thân mình giáo dục sai chỗ nào mà dạy ra tên nhóc như vậy.

Đang lúc rối rắm chợt nhận ra Lạc Vu Sơn nhìn mình chằm chặp, khuôn mặt chờ mong: “Anh ơi, trời lạnh như vầy hay là tối nay ngủ chung nha?”

Lạc Xuất Vân thấy vẻ mặt của đối phương, trong nháy mắt tâm hồn đệ khống tuôn trào mạnh mẽ, mấy chuyện nhỏ kia cứ quăng lên 9 tầng mây là xong~

Càng về cuối năm, trường của Lạc Xuất Vân thêm rất nhiều tiết tự học buổi tối, anh cũng đã cao nhị (lớp 11) rồi, lớp học nhanh(1) vốn được nhà trường coi trọng nên các tiết tự học buổi tối phải chấp hành nghiêm chỉnh.

Lạc Xuất Vân gồng mình được mấy ngày liền không chịu nổi nữa, anh thì vẫn ổn, nhưng lại thấy đau lòng khi nghĩ đến Lạc Vu Sơn phải chạy ra ngoài ăn mấy ngày vừa rồi. Cuối cùng phải nài nỉ mãi chủ nhiệm mới được phép về nhà nấu cơm cho em trai.

Lạc Vu Sơn thấy anh thì tủi thân mãi thôi, lúc nấu ăn ôm mãi không buông, Lạc Xuất Vân đi đến đâu hắn chạy theo tới đó.

Lạc Xuất Vân làm luôn đồ ăn cho cả tuần, đóng hộp để trong tủ cho em.

Lạc Vu Sơn vẫn cứ buồn rầu uất ức: “Anh hai, không có anh ở bên em khó chịu lắm.”

Lạc Xuất Vân an ủi hắn: “Anh chỉ về muộn hơn một chút thôi, buổi tối vẫn ngủ cùng em mà.”

Lạc Vu Sơn hờn dỗi: “Nhưng em không được tắm chung với anh.”

Lạc Xuất Vân không biết nói gì hơn, thật ra anh thấy bồn tắm chứa được 2 đứa cũng hơi miễn cưỡng rồi…

“Tên em trai của mày luyến huynh đúng không?” Bạn cùng bàn nghi ngờ nhìn Lạc Xuất Vân: “Mày chiều nó hơi quá rồi đấy.”

Lạc Xuất Vân nghếch mắt, nghiêng chân đá đá ghế xem thường nói: “Thế hả?”

Bạn cùng bàn méo mặt: “…Mặt mày lưu manh quá thể đáng?”

Lạc Xuất Vân “Xí” một tiếng, đang định phản bác lại thì thấy giáo viên chủ nhiệm vẻ mặt nghiêm trọng bước vào: “Lạc Xuất Vân ơi, lại đây cô có chuyện.”

Lạc Xuất Vân khó hiểu liếc bạn cùng bàn một cái, đối phương cũng thấy khó hiểu nhìn lại, nhún nhún vai ý chỉ ai biết gì đâu.

“Không thể nào… Ông đây khó lắm mới lọt vào top 3, đừng có nói là giả nha…” Lạc Xuất Vân lầm bầm, rảo bước ra ngoài thì thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng ngoài hành lang đợi mình.

Đội trưởng Đội Cảnh sát nhìn thấy anh, chậm rãi nói: “Cháu là Lạc Xuất Vân đúng không?”

Lạc Xuất Vân ngờ ngợ gật đầu

Vị cảnh sát còn lại biểu hiện ra vẻ đồng cảm sâu sắc, chủ nhiệm lớp là một cô gái trẻ, cô không dám nhìn thẳng mặt anh.

Lòng Lạc Xuất Xuất trầm xuống, anh cau mày không còn bộ dáng cà lơ phất phơ khi nãy nữa, ngập ngừng nói: “Em cháu xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Ngài đội  trưởng lắc đầu, dường như đã hạ quyết tâm nhắm chặt mắt nói: “Cha mẹ của cháu…” Ông ta liếc nhìn Lạc Xuất Vân nói tiếp: “Nhà máy xảy ra hỏa hoạn, cha mẹ cháu đã thiệt mạng.”

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Giải thích từ:

(1)Lớp học nhanh: 快班

Trường sẽ chia lớp học thành nhiều lớp theo kết quả học tập. Lớp gồm những học sinh xuất sắc là lớp học nhanh, vì tiến độ giảng dạy nhanh hơn, ngược lại với 慢班”

Tuy nhiên, có tranh cãi lớn trong ngành giáo dục về “Lớp học nhanh”: Mặc dù các lớp học nhanh có thể cải thiện hiệu quả của một số học sinh, nhưng nhiều người cho rằng không nên chia năm xẻ bảy một lớp học như vậy.


(*)Đệ khống: cuồng em trai.       Luyến huynh: yêu anh trai.Bàn về truyện:

2 đứa nhỏ phải làm sao đây huhu, mới chương 3 mà tác giả, ngài bảo không ngược mà.

Tôi mong Lạc Xuất Vân được đi học tiếp, đừng chạy ra ngoài kiếm tiền. Hỏi sao tôi không nói đến Lạc Vu Sơn ấy à, đứa nhỏ ấy chắc chắn sẽ được anh trai che chở và học tiếp đúng không?

Còn tên chương nữa, chắc chắn tác giả đặt bậy (hoặc là toi dịch sai ಥ) ái tình cái beep, thanh âm cái beep. Lừa người!!

Tên chương nè: 3.我听见爱qíng光临的声音

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play