Lạc Vu Sơn động được nửa hiệp thì đột nhiên ngừng lại khiến cho Lạc Xuất Vân bị hẫng một nhịp, khẽ cau mày nghếch mắt nhìn hắn, giọng khàn khàn: “Sao lại dừng lại.”

Lạc Vu Sơn có chút bất đắc dĩ, khẽ cười nói: “Anh à, em còn là người đang bị thương đó.”

Lạc Xuất Vân bĩu môi, cắn răng tự mình động eo, thế nhưng đến lúc anh bắn rồi Lạc Vu Sơn vẫn chưa ra……

Lạc Xuất Vân thở hổn hển nằm vật xuống giường.

Hắn cúi xuống hôn lên lưng anh, Lạc Xuất Vân co rụt người lại, giận dỗi lầm bầm: “Em vẫn chưa bắn…..”

Lạc Vu Sơn tiến sát lại mới nghe rõ, làm nũng cọ cọ má Lạc Xuất Vân: “Do ở trong anh sướng muốn chết, nó không muốn ra ngoài.”

Lạc Xuất Vân: “……”

Lăn lộn một phen, hậu quả chính là phải gọi bác sĩ tới băng bó lại cho Lạc Vu Sơn.

Lạc Xuất Vân dè dặt ngồi bên cạnh hắn ngượng ngùng đỏ mặt.

“Cậu mới vừa tỉnh mà đã thế này, hai người vận động mạnh làm gì hả?” Bác sĩ đen mặt, khua tay không ngừng: “Muốn dạy dỗ em trai thì hẵng đợi cậu ta khỏe đã chứ, gấp cái gì?!”

Lạc Xuất Vân sờ sờ mũi, hung hăng trừng Lạc Vu Sơn.

Đối phương ý vị thâm trường nhìn anh cười, vẻ mặt vui sướng như con mèo nhỏ mới ăn vụng.

Thôi Tử Tử diện một chiếc váy chạm đất phong cách Bohemian đến thăm, duyên dáng ngồi cạnh giường bệnh gọt táo cho Lạc Vu Sơn, ấm ức nói.

“Quả nhiên là anh ăn anh ấy rồi!” Thôi Tử Tử tức giận bổ táo.

Lạc Vu Sơn dửng dưng đợi cậu nhóc cắt được một miếng liền ăn một miếng.

Thôi Tử Tử tức giận rầm rì: “Thế mà tai nạn xe cộ như này không làm anh xanh cỏ luôn đi aaaaaaaa!” Tử Tử hem được nói vậy nha

Lạc Vu Sơn lau miệng, thờ ơ nói: “Tôi mà chết chắc chắn sẽ bị quăng vô đia ngục, tâm nguyện còn chưa hoàn thành thì xuống đó sớm làm gì.”

Lúc Lạc Xuất Vân vừa bước vào cửa thì bị Thôi Tử Tử vồ tới ôm đùi……

Thôi Tử Tử nước mắt nước mũi tèm nhem lên án: “Anh à, cuối cùng em vẫn không thể bảo vệ trinh tiết của anh…… huhuhu……”

Lạc Xuất Vân đen mặt, quay đầu qua bên kia hỏi Lạc Vu Sơn còn đang nằm trên giường bệnh: “Em lại nói gì làm kích động nhóc này thế hả?”

Lạc Vu Sơn cười mà không nói.

Tất nhiên khi vết thương của Lạc Vu Sơn gần như đã lành thì phải làm thủ tục xuất viện, Lạc Xuất Vân thu xếp đồ đạc giúp hắn, ngẫm nghĩ một hồi mới hỏi: “Em có muốn quay lại thành phố S với anh không?”

Lạc Vu Sơn ngồi xổm dưới đất cạnh anh, giống như chú cún nhỏ cọ vào vai người nọ: “Không về cùng anh thì còn đi đâu nữa?”

Lạc Xuất Vân cười cười xoa đầu em trai, hắn dáo dác liếc nhìn xung quanh, kéo gáy lại anh trao một nụ hôn sâu.

Lúc tách ra cả hai người đều thở gấp.

Lạc Xuất Vân đá nhẹ vào chân hắn: “Đệt, em đừng có mà tùy tiện động dục như vậy.”

Kết quả là khi đứng lên để đóng gói đồ đạc vẫn thấy Lạc Vu Sơn ngồi xổm dưới đất.

Hiếm khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Em đợi nó xẹp xuống đã…. rồi đứng dậy sau.”

Lạc Xuất Vân: “……”

Thôi Tử Tử cùng họ dạo một vòng trung tâm thành phố A, theo lời của Nhan Nhan mua vài món quà lưu niệm.

Đương nhiên quà lưu niệm của Thôi Tử Tử toàn là váy áo nữ……

Nhân viên bán hàng tưởng là hai anh trai đưa em gái đi chọn đồ nên tiếp đãi chu đáo hết mực.

Thôi Tử Tử sung sướng mặc thử mấy bộ, thậm chí còn vô cùng thích thú ngó cửa hàng bán nội y, công khai mua ngay hai chiếc áo lót ren hồng trước mặt 2 ông anh….

Thôi Tử Tử thẹn thùng cầm nội y đặt thử trước ngực, làm dáng liếc mắt 2 người: “Đẹp hông~”

Lạc Xuất Vân: “……”

Lạc Vu Sơn thì vẫn bình tĩnh tập trung ánh mắt vào mông anh trai hắn….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play