Lúc Lạc Xuất Vân đi đến cửa quán bar thì Tiêu Ninh Vọng đã đứng sẵn đó chờ, thấy anh liền huýt sáo: “Ay ya, chú em già rồi đấy à.”
Lạc Xuất Vân tức giận đạp cho anh ta một phát: “Vẫn trẻ hơn anh!”
Tiêu Ninh Vọng cười cợt, bá vai bá cổ nhau đi vào.
Vừa vào đến cửa Lạc Xuất Vân đã bị Thôi Tử Tử nhảy xổ vào lòng, vạt váy tung bay như con chim non vẫy cánh….
Anh bất lực liếc nhìn Nhan Nhan đang ngồi trên ghế sô pha gần đó: “Anh lại bắt nạt em ấy à?”
Nhan Nhan ngậm điếu thuốc, một tay chống trên ghế sô pha kê đầu: “Biết sao được, ai bảo chơi với nhóc con này vui quá chi.”
Thôi Tử Tử nổi đóa quay lại: “Chơi vui cũng không cho anh chơi!”
Lạc Xuất Vân: “……”
Thôi Tử Tử ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, nhìn Lạc Xuất Vân đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp qua cánh cửa trong suốt.
Vừa thấy Nhan Nhan mở nút chai champagne, Lạc Xuất Vân liền cảnh cáo: “Không được cho Tử Tử uống, em ấy chưa thành niên đâu đấy.”
Nhan Nhan nhún vai, rót cho mình và Lạc Xuất Vân một ly.
“Em trai cậu cũng là trẻ vị thành niên đó, nhưng tửu lượng thằng nhóc tốt lắm nha.”
Lạc Xuất Vân biết Lạc Vu Sơn có qua lại với Nhan Nhan, cau mày không nói chuyện.
Nhan Nhan liếc anh một cái: “Không có ý kiến gì à?”
Lạc Xuất Vân nghếch mắt nhìn y, nhàn nhạt nói: “Em ấy cũng lớn rồi, đâu phải chuyện gì cũng chạy đi xin phép tôi nữa, em ấy muốn đi theo anh tôi cũng đành thôi.”