Lúc Tiêu Ninh Vọng chạy ra sau bếp tìm Lạc Xuất Vân thì thấy anh đang làm mứt hoa quả, mứt đỏ vô tình bị dây ra trang phục màu trắng của đầu bếp. Lạc Xuất Vân không tâm liếm ngón tay thử vị, vừa định đạy nắp vào thì bị Tiêu Nịnh Vọng giành mất.

“Lại làm cho em trai chú hả?” Tiêu Ninh Vọng thử một chút, ngọt ê răng: “Gia đình nuôi em nó sắp bị chú nhét đầy nhà rồi đó, sao? Bọn họ bỏ đói ông giời nhỏ của cưng à?”

Lạc Xuất Vân lườm anh ta như ghim đạn vào mắt: “Họ thử làm thế xem?”

Tiêu Ninh Vọng nghẹn lời cười phá lên, hai người đang bám vào bàn bartender luyên thuyên thì thấy JAD chạy vào.

“A Vọng, Nhan Nhan tới.” JAD tràn đầy phấn khích, thấy Lạc Xuất Vân thì vồ đến.

Lạc Xuất Vân chống tay cản lại cậu ta, nhíu mày nói: “Nhan Nhan? Ai cơ?”

JAD 囧 囧: “Đến Nhan Nhan mà cậu cũng không biết…”

Tiêu Ninh Vọng ở bên cạnh xen miệng vào nói: “Thằng nhóc chẳng biết ai ngoài em trai nó đâu.”

Lạc Xuất Vân: “……”

JAD xua tay:” Thôi được rồi, từ vụ ở hẻm tối lần trước 2 người nổi danh luôn đó nha, Nhan Nhan nói muốn gặp các cậu.”

Tiêu Ninh Vọng tròn mắt ngạc nhiên: “Thật hay giả thế……” Nói xong, lôi kéo Lạc Xuất Vân chạy ra ngoài  “Xuất Vân ơi Xuất Vân à, 2 chúng ta phát tài rồi.”

Lạc Xuất Vân bị lôi kéo làm cho đứng không vững, ra đến cửa mới sực nhớ ra chưa thay đồng phục bếp.

Vừa mở cửa Tiêu Ninh Vọng đã bổ nhào ra ngoài, chưa kịp dừng lại thì đột nhiên bị ai đó túm lấy cổ suýt nữa ngã xuống đất.

Lạc Xuất Vân không thèm suy nghĩ xoay người đá lên, giữ lấy tay của Tiêu Ninh Vọng. Nháy mắt phản ứng lại thì thấy củi chỏ nhắm thẳng vào mình, bị người kia nắm thóp rồi. Lạc Xuất Vân đang mặc đồng phục đầu bếp, dưới áo là vạt tạp dề nên không né được, chỉ đành giãy giụa chống lại. Ngay sau đó bị bắt lấy 2 tay vòng ra sau lưng.

Lạc Xuất Vân chửi thề một câu, vừa định nhân cơ hội đánh trả thì thấy có người trốn trong góc tối vỗ tay.

Sau đấy nghe thấy tiếng càch cạnh của bật lửa, một ngọn lửa nhỏ bùng lên.

Lần đầu tiên Lạc Xuất Vân thấy có người sở hữu sắc đẹp tựa như một con dao như này.

Vẻ đẹp sắc sảo dần lộ ra.

Nhan Nhan híp mắt, châm điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, kéo kéo cái cùi chỏ ra, nhàn nhạt dựa vào tay vịn ghế sô pha rồi nhìn chằm chằm vào Lạc Xuất Vân một lúc lâu, nhẹ giọng phân phó: “Thả cậu ta ra.”

Người phía sau buông lỏng ra, Lạc Xuất Vân vặn vặn cổ tay, nhếch mày liếc nhìn đối phương.

Tiêu Ninh Vọng vội vàng đứng thẳng dậy, gọi một tiếng: “Nhan Nhan.”

Lạc Xuất Vân vẫn không hiểu sao một người đàn ông trưởng thành lại có thể xinh đẹp giống phụ nữ đến vậy.

Nhan Nhan hút thuốc, chậm rãi tiến lại gần, y cười lên rất đẹp, gợi cảm mà hờ hững đứng trước mặt Lạc Xuất Vân nghiêng đầu nói: “Cưng là Lạc Xuất Vân ấy à?”

Lạc Xuất Vân ngửa cổ ra sau tránh khói thuốc lá tạt vào mặt rồi gật đầu. Đứng gần mới nhìn rõ trang phục của Nhan Nhan, là một bộ suit xám cài rất nhiều kẹp cà vạt và khuy măng sét.

Nhan Nhan cười cười, y lùi lai mấy bước ngồi lên sô pha, giang 2 tay ra, ưu nhã vắt chéo chân, nhìn Lạc Xuất Vân hỏi: “Cưng có muốn làm người của anh đây không.”

Ngày đầu tiên đến nhà nhận nuôi mình, Lạc Vu Sơn phát hiện nhà không chỉ có một mình hắn.

Hắn còn có một “cô em gái” nhỏ hơn 2 tuổi đang học lớp 4.

Trong gian phòng lớn, Thôi Tử Tử cứng đờ nhìn chằm chằm Lạc Vu Sơn, hai chân run lên vì sợ hãi,. Ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ Thôi giân dữ hét lớn: “Tử Tử! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi hả! Con là con trai! Không được phép mặc váy!”

Lạc Vu Sơn lặng lẽ quét mắt từ trên xuống dưới, dừng ở đũng quần một chút, sau đó nhìn lên khuôn mặt xấu hổ của đối phương, lạnh lùng nói: “Váy quá ngắn, nhìn thấy cả quần chíp luôn kìa.”

Thôi Tử Tử: “……”

Bàn về chuyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play