Tại buổi triển lãm quần áo ở Trung Nguyên, mọi người nhìn chằm chằm bậc thầy George đột nhiên quỳ gối trước mặt Dương Tiêu, linh hồn của mọi người tỉnh lại, dường như vừa xảy ra một trận động đất mười độ, cũng không thể bình tĩnh lại được.

George là ai? Đó là một nhà thiết kế thời trang đẳng cấp thế giới, là kẻ khủng bố đứng hàng thứ mười trên toàn thé giới.

Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể tin rằng George nhà thiết kế trang phục đứng thứ mười trên thế giới lại thực sự quỳ xuống.

Trong chốc lát, hàm của Triệu Tín như vỡ vụn, con ngươi của Tôn Tường co rút lại, vẻ mặt sững sờ.

Nhóm người xem còn choáng váng hơn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đặc biệt là nhóm đại diện trang phục Âu Mỹ choáng váng ôm đầu, không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt.

Họ biết chính xác ý nghĩa tên của George trong ngành công nghiệp quần áo ở châu Âu. George là học trò ký danh của Joseph thợ may số một trên thế giới. Ai dám để học trò ký danh của Joseph quỳ xuống?

Giờ phút này, chỉ cần người không có não tàn thì đều biết hẳn là Dương Tiêu có thân phận khác thường, quần áo mà anh mặc chắc chắn là do chính tay bậc thầy Joseph làm.

“Oh my god!” Cung Linh Nhi sửng sốt.

Là một người thuộc nhóm IQ cao trên thế giới, Hoa Mộ Tranh người luôn bình tĩnh cũng phải sững sờ.

TÍ tách! Tí tách!

Lúc này, trên trán George lắm tám mồ hôi, vẻ sợ hãi trên mặt không thể tiêu tan.

Thậm chí người mà thầy của ông ta phải tôn trọng có thừa, mở to mắt ra nhìn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Nhìn George đang quỳ ở trước mặt mình, Dương Tiêu đau đầu, vốn anh còn muốn khiêm tốn một chút, ai mà biết George lại đột nhiên quỳ xuống, này chẳng phải là rõ ràng muốn vạch trần thân phận của anh sao?

“Đừng như vậy, mau đứng dậy đi!” Dương Tiêu nói với ông ta.

Gương mặt Triệu Tín run lên một cách điên cuồng, ông ta vội vàng bước tới đỡ: “Bậc thầy George ông đang làm cái gì vậy? Mau đứng dậy đi, thằng nhóc này đâu có tư cách khiến ông quỳ xuống?” . Kiếm Hiệp Hay

“FucK!” George kích động đẩy Triệu Tín ra, vẫn quỳ xuống trước mặt Dương Tiêu sợ hãi nói: “Cậu Dương, xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Nếu cậu Dương không tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi, George tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi cậu Dương nguôi ngoai cơn giận!”

“Trời ạ!” Trong chốc lát, trong lòng mọi người xôn xao dậy sóng.

Cảnh tượng này là điều mà trước đó không ai ngờ tới, cũng không ai có thể ngờ rằng phế vật nỏi tiếng ở thành phó Trung Nguyên lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Sắc mặt của Triệu Tín cực kỳ cứng ngắc, lúc này ông ta nghỉ ngờ ông già nước ngoài này có đầu óc không bình thường, trước khi đi ra ngoài đã quên uống thuốc.

Dương Tiêu nhỏ bé này không phải chỉ là đứa ở rễ thôi sao? Làm thế nào mà đáng được bậc thầy đẳng cấp thế giới tôn trọng như vậy?

Tôn Tường sững sờ không thể sững sờ hơn nữa, anh ta chỉ cảm thấy thế giới đã thay đổi, mèo đã làm phù dâu cho chuột.

Dương Tiêu không muốn làm cho vấn đề trở nên tòi tệ hơn, anh nhanh chóng kéo George: “Được rồi, tôi tha thứ cho lời nói của ông, ông mau đứng dậy đi!”

“Cảm ơn cậu Dương, cảm ơn cậu Dương!” Nghe đến đây, George như được miễn tội, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi.

Ông ta biết thầy Joseph của ông ta không hề nói đùa với mình, nếu Dương Tiêu không nguôi giậ lận thì e rằng không cần Dương Tiêu ra tay, thầy Joseph của ông ta đã dọn dẹp nhà cửa.

Sau đó George đột nhiên quay lại tát vào mặt Triệu Tín một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play