*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Như thể Dương Tiêu là một tên hề, anh ta có thể bóp chết dễ dàng.
Triệu Tín nghiền ngẫm nói: “Đội trưởng Tôn yên tâm, chỉ cần cậu lấy được mảnh đất ở vùng ngoại ô phía bắc cho.
tôi, tôi sẽ cho cậu thêm hai triệu tệ nữa!”
“Cảm ơn gia chủ Triệu!” Tôn Tường vui mừng khôn xiết.
Triệu Tín đã hứa với anh ta, chỉ cần anh ta lấy được mảnh đất ở vùng ngoại ô phía bắc thì ông ta sẽ trả cho anh ta mười triệu tệ, nếu ông ta đưa cho mình thêm hai triệu tệ nữa thì tổng cộng là mười hai triệu tệ!
Một khi nhận được mười hai triệu tệ này, anh ta sẽ đến đội tuyển quốc gia, đến lúc đó anh ta sẽ không thèm vào.
Xét cho cùng, để trở thành vận động viên bi-a quốc gia, tuổi nghề còn quá ngắn thì không nói, liệu anh ta có kiếm được nhiều tiền như vậy hay không vẫn là một ản só.
“Mẹ nó, đây không phải là Cung Minh người đứng đầu nhà họ Cung và Triệu Tín người đứng đầu nhà họ Triệu sao?
Lại còn có Tôn Tường đội trưởng đội bi-a của tỉnh!”
Về mảnh đất ở ngoại ô phía bắc, nhà họ Cung và nhà họ Triệu đều dốc toàn lực, suýt đã đánh nhau, đông đảo các gia tộc ở thành phố Trung Nguyên đều biết rõ chuyện đó.
“Thế nhưng, thằng nhóc đấu với Tôn Tường là ai? Tôi chưa thấy bao giờ!” Nhiều người nhìn Dương Tiêu.
Một người đàn ông đã tham dự bữa tiệc sinh nhật lần thứ bảy mươi của bà cụ Đường mở miệng nói: “Thăng nhóc này hình như là Dương Tiêu thằng chồng phế vật của Đường Mộc Tuyết!”
“Đờ mò! Anh ta chính là phế vật Dương Tiêu khét tiếng?”
Nhiều người chưa nhìn thấy Dương Tiêu đều tỏ ra kinh ngạc.
Trong chốc lát ánh mắt của mọi người nhìn Dương Tiêu trở nên rất khó tin, hiển nhiên chuyện Cung Minh cử Dương Tiêu ra trận đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Dương Tiêu?” Triệu Tín nghe vậy thì rất vui vẻ.
Ông ta còn tưởng thằng nhóc mà Cung Minh cử ra là thần thánh phương nào, hóa ra lại là con rể phế vật của nhà họ Đường!
Hơn nữa, con trai ông ta là Triệu Vô Cực lại thích Đường Mộc Tuyết, xem ra mọi thứ ngày càng trở nên thú vị hơn.
Khi Tôn Tường biết được thân phận của Dương Tiêu, anh ta cười điên cuồng: “Cậu chính là Dương Tiêu? Vừa nãy giọng điệu cậu không nhỏ nha! Một thằng phế mà dám khiêu khích tôi? Tết lắm! Đợi lát nữa tôi sẽ không nương tay, để cho cậu khoe khoang.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT