Đường Mộc Tuyết mở miệng như muốn nói gì đó với Dương Tiêu, nhưng lại bị Lam Vi Vi dùng sức kéo đi.

“Thật sự mắt hứng!” Kỳ của Lam Vi Vi đến, nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại, Triệu Vô Cực cũng đang cảm thấy chán nản, anh ta đang chờ xem khoảnh khắc Dương Tiêu bị đánh bằm tím mặt mũi.

Dương Tiêu nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực lạnh giọng nói: “Anh xúi giục Lam Vi Vi gây chuyện với tôi đúng không?”

“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Triệu Vô Cực khinh thường nói.

Dương Tiêu cũng lười nói nhảm với Triệu Vô Cực, anh trực tiếp vỗ vào cửa sổ Lamborghini: “Sau này không có việc gì thì đừng gây chuyện, nếu không số phận của anh sẽ giống như mảnh thủy tinh này!”

Lam Vi Vi từ Đề Đô trở về, tối nay chắc chắn Đường Mộc Tuyết sẽ không về sớm.

Lời vừa dứt, Dương Tiêu không muốn quan tâm đến Triệu Vô Cực, anh xoay người lên xe rời đỉ.

Nhìn bóng lưng của Dương Tiêu, Triệu Vô Cực cười khinh thường: “Ha! Giả vò cái nỗi gì? Lại còn sẽ giống như mảnh thủy tinh này? Anh dọa ai hả?”

Anh ta hoàn toàn không để mắt đến Dương Tiêu, xe của.

anh ta là một chiếc Lamborghini, đương nhiên độ cứng của kính cửa sổ không có gì phải đáng nói.

Tách tách!

Tách tách!

Đột nhiên, vào lúc Triệu Vô Cực mở cửa xe, cửa số Lamborghini bị Dương Tiêu vỗ đã liên tục nứt vỡ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó biến thành những mảnh vỡ rơi rải rác trên mặt đất.

“Đờ mờ!” Mí mắt của Triệu Vô Cực nhảy loạn xạ khi anh ta nhìn thấy cửa kính xe của mình biến thành nhiều mảnh.

Phải biết rằng, xe của anh ta là một chiếc Lamborghini mắy chục triệu tệ, có tính năng chống đạn, vậy mà Dương Tiêu đã đập cửa kính xe của mình ra thành từng mảnh?

Đây… mẹ nó là một con quái vật hả?

Lúc trước Triệu Vô Cực chế nhạo Dương Tiêu, bây giờ xem ra Dương Tiêu này không đơn giản như anh ta nghĩ.

Triệu Vô Cực hơi nheo mũi vội vàng lên xe chạy khỏi hiện trường, sợ Dương Tiêu sẽ quay lại đánh mình một trận.

Khoảng mười giờ tối Đường Mộc Tuyết mới về nhà, cô trở về phòng nhìn Dương Tiêu bắt lực nói: “Hôm nay Vi Vi ghi hận anh rồi, em nói gì cũng vô dụng. Tính tình của Vi Vi không tốt lắm, dễ hành động bốc đồng, anh đừng để ý.”

“Mộc Tuyết, sao anh có thể so đo với một cô gái chứ? Em nghỉ ngơi sớm đi!” Dương Tiêu cười dịu dàng.

Đối với việc Lam Vi Vi nói về cuộc hẹn một tuần sau, Dương Tiêu càng không quan tâm đến nó.

Ngày hôm sau!

Dương Tiêu vừa thức dậy đã thây một cuộc gọi, người gọi là Cung Linh Nhi.

Nhìn tên người gọi, Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Con nhóc này lại muốn làm gì?”

Nghĩ đến lúc trước Cung Linh Nhi một mực la hét muốn kiểm tra độ sâu của giọng nói của cô ấy, khoé miệng Dương Tiêu hơi giật.

Anh cúp điện thoại của Cung Linh Nhi, Cung Linh Nhi lại gọi tới.

Vẻ mặt Dương Tiêu nghỉ hoặc, anh tưởng Cung Linh Nhi gặp chuyện gì đó, vội kết nói điện thoại hỏi: “Nhóc con, mới sáng sớm có chuyện gì mà quấy rày giấc ngủ của người ta vậy?”

“Dương Tiêu, hôm nay tại triển lãm quần áo ở Trung Nguyên, có rất nhiều ông lớn ở Trung Nguyên sẽ đến, anh có muốn đến không?” Cung Linh Nhi nhiệt tình hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play