*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bà đang đe dọa tôi?” Ánh mát Lăng Ảnh Huyên tràn đầy chán ghét.

Loại đàn bà đanh đá như Triệu Cầm này, Lăng Ảnh Huyên không muốn nhìn nhiều thêm một chút nào, bởi vì nhìn thêm sẽ khiến đôi mắt cô ấy bị váy bản.

Triệu Cầm lắc đầu như trống bỏi, vội vàng nói: “Tôi đâu dám đe doạ nữ hiệp! Tôi thật sự biết sai rồi!”

“Ông chủ, cho tôi một gói thuốc lá!” Đúng lúc này, Dương Tiêu xuất hiện ở trước cửa siêu thị.

Nhìn thấy bóng dáng của Dương Tiêu, gương mặt xinh đẹp của Lăng Ảnh Huyên thay đổi, cô ấy nhìn chằm chằm vào Triệu Cầm căm hận nói: “Đừng để tôi phát hiện ra có lần khác, nếu không, tôi bảo đảm sẽ khiến bà sống không bằng chết!”

“Vâng vâng vâng, nữ hiệp yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần nào nữa!” Cả người Triệu Càm đổ mồ hôi nhễ nhại.

Gương mặt của Lăng Ảnh Huyên bị hủy dung, trông gớm ghiếc đáng sợ, cô không muốn đối mặt với Dương Tiêu bằng gương mặt xấu xí này, cô liếc nhìn Triệu Cầm, thân hình mềm mại của Lăng Ảnh Huyên nhảy lên biến mắt tại chỗ.



Những gì Triệu Cầm làm lần này hoàn toàn chọc giận Dương Tiêu, trong khoảng thời gian này, sức lực của anh đã không ngừng khôi phục, sở dĩ anh nhân nhượng là bởi vì Triệu Cầm là người lớn, mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết, ai mà ngờ Triệu Cầm lại không biết tốt hay xấu như vậy, liên tục làm những việc khiến cả con người và thần linh đều tức giận.

Đối với những người lớn tuổi, không thể cứ khoan nhượng, nếu không đây sẽ trở thành vốn liếng để họ tệ hơn.

Cái gọi là đạo hiếu được thực hiện dựa theo lẽ thường, mà không phải là ngu hiếu.

Giờ đây, những gì mà Triệu Câm đã làm với anh không còn đáng để Dương Tiêu tôn trọng nữa.

Lại bị Lăng Ảnh Huyên tát, trong lòng Triệu Cầm vô cùng uất ức.

Vừa nãy trong biệt thự bà ta đã bị Dương Tiêu thô lỗ xúc phạm, bây giờ vừa ra khỏi cửa đã bị người phụ nữ mặc đồ đen tát, suýt nữa thì mắt mạng, điều này khiến Triệu Cầm rất khó chịu.

“Chờ đấy, tất cả các người chờ đó cho tôi, chờ tôi đi tìm Lý Minh Hiên cậu chủ Lý, đồ khốn nạn chúng mày sẽ xong đời!” Triệu Cầm tức giận nói.

Theo quan điểm của ba ta, biết Lý Minh Hiên đứng về phía mình, người phụ nữ mặc đồ đen là cái thá gì, cho dù giỏi thế nào, cũng sẽ quỳ xuống trước mặt bà ta cúi đầu sám hối.

Dù sao Lý Minh Hiên cũng là cậu chủ của gia tộc lớn số một ở Đông Hải, xung quanh có vô số cao thủ, bà ta không tin không ai có thể khuất phục được một người phụ nữ mặc đồ đen.

Thậm chí Triệu Cầm còn mơ tưởng thấy người phụ nữ mặc đồ đen bị đánh sưng cả mặt, người phụ nữ mặc đồ đen vừa khóc gọi cha gọi mẹ nói tôi đã sai với bà ta.

“Ly hôn, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn!” Triệu Cầm lại nói.

Lúc này, Triệu Cầm chán ghét Dương Tiêu đến cực điểm, nghĩ đến Dương Tiêu bà ta sẽ cảm thấy buồn nôn.

Lần này, phải nắm bắt cơ hội để con gái ly hôn với Dương Tiêu, thúc đầy Mộc Tuyết và Lý Minh Hiên đến với nhau.

Trong mắt Triệu Cầm, chắc chắn người phụ nữ mặc đồ đen là tình nhân của Dương Tiêu, nếu không cô ta đã không ra tay trượng nghĩa giúp đỡ Dương Tiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play