Thằng… thằng nhóc này bị điên à?

không thì còn gì là đàn ông?” Dương Tiêu cười nhẹ nói.

Lời nói của anh vừa dứt, nhiều người có mặt tại đây đã kinh ngạc ngước nhìn Dương Tiêu, bị Dương Tiêu quyết đoán thuyết phục sâu sắc.

Trong mắt Đường Mộc Tuyết hiện ra một tia gợn sóng, trong lòng tràn đầy cảm xúc sâu sắc, cô thật sự không ngờ Dương Tiêu kiên nhẫn như vậy lại là vì mình.

Triệu Cầm chẳng quan tâm: “Hư tình giả ý! Mau đổi tiền rồi rời đi.”

“Đi? Thằng nhóc này đã đồng ý chơi với tôi, bà cảm thấy các người sẽ đi được?” Ánh mắt Chu Văn Cường hiện lên tia sắc bén.

Mặc kệ là ông ta hay người trong lĩnh vực này thì một trăm triệu tệ không phải là con số nhỏ.

Lăn lộn nhiều năm như vậy, ông ta cũng chỉ có giá trị một trăm năm mươi triệu tệ.

Cảm nhận được cơn lạnh như băng toát ra từ trên người Chu Văn Cường, Triệu Cầm sợ hãi co rụt cỗ lại.

Rất nhiều người có mặt tại hiện trường thay đổi ánh mắt nhìn Chu Văn Cường, bọn họ đều biết Chu Văn Cường sắp đen ăn đen.

Nhiều người chơi thắng số tiền kếch xù ở các điểm ăn chơi rồi bỏ đi, thường bị người trông vùng sắp xếp người nhắm tới, không những không thu lại được tiền mà còn bị chuốc họa vào thân.

Gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết tái lại, cô biết đối phương muốn đen ăn đen.

Hôm nay, Dương Tiêu phải chơi, không chơi cũng phải chơi.

Dương Tiêu đã nhìn thấu chiến lược của đối phương, anh nhún vai: “Nói đi, chơi gì?”

“Nhóc con, xem ra cậu rất thông minh!” Chu Văn Cường chế nhạo khi thầy Dương Tiêu không định đổi tiền rời đi.

Ngay sau đó Chu Văn Cường chỉ vào viên xúc xắc trên bàn: “Không phải cậu chơi xúc xắc rất giỏi sao? Vậy thì chúng ta sẽ chơi xúc xắc, nhưng luật chơi cần phải thay đổi, tăng độ khó lên. Chúng ta không đoán lớn, vừa và nhỏ, chúng ta trực tiếp đoán điểm số.”

“Cái gì? Đoán điểm số?”

Vừa dút lời, biểu cảm của nhóm người xem đã thay đổi dữ dội.

Ai cũng biết rằng chơi xúc xắc nói chung là phải đoán được lớn, vừa, nhỏ, ai mà đoán đúng điểm só, nhiều điểm như thế, muốn đoán đúng không phải là chuyện dễ dàng.

Điều quan trọng nhát là trận chiến cuối cùng của Chu Văn Cường khi trở thành vua cờ bạc mười năm trước là chơi xúc xắc đoán điểm số, cuối cùng Chu Văn Cường đã trở nên nổi tiếng.

Bây giờ, Chu Văn Cường đang dùng thực lực của mình nhắm vào Dương Tiêu, rõ ràng là có chút bắt nạt.

Đối với Chu Văn Cường, thứ mà ông ta muốn chính là hiệu ứng này, Dương Tiêu đã đoán đúng được nhiều ván liên tiếp như vậy, rõ ràng là không đơn giản, Chu Văn Cường không muốn nửa đường xuất hiện ý đồ xấu.

“Đoán điểm só?” Triệu Cầm ngây người tại chỗ.

Bà ta thích chơi xúc xắc nhất, tất cả số tiền bà ta thua đều bị mất vào trò xúc xắc, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta nghe nói đến đoán điểm số.

“Anh chàng này sẽ đồng ý chứ?” Đám người khóa mắt nhìn Dương Tiêu.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Dương Tiêu cười nhẹ: “Đoán điểm số? Không vấn đề gì, tôi làm được!”

“Giỏi lắm, đủ sảng khoái!” Nhìn thấy Dương Tiêu đồng ý chiến đấu, Chu Văn Cường phán khích nói.

Chỉ cần Dương Tiêu dám chơi, ông ta hoàn toàn có thể tin tưởng có thể khiến Dương Tiêu thương tích đầy mình “Điên rồ, tên này nhất định là điên rồi!” Đám người rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play