*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Cầm tức giận nói: “Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, cậu là heo à? Không biết hôm nay là ngày gì hả?”

“Mẹ, hôm nay là ngày gì?” Tối qua thức khuya, bị Triệu Cầm làm ồn, Đường Mộc Tuyết mơ màng tỉnh lại.

Triệu Cầm lấy điện thoại di động ra mở vòng bạn bè, trịnh trọng nói: “Mộc Tuyết, hôm nay là ngày quan trọng kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường, sao con lại quên rồi?

Mau thu dọn đồ đạc trở về Trung Nguyên. Nếu để cho bà nội biết chúng ta đến muộn, không biết bà ta sẽ làm ầm ï như thế nào!”



Dương Tiêu nhìn Đường Mộc Tuyết: “Nhất định phải về sao?”

Nhìn đồng hồ xong, Dương Tiêu cũng nhớ ra, hôm nay hình như là kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường.

“Vâng!” Đường Mộc Tuyết trịnh trọng gật đầu.

Thấy Đường Mộc Tuyết nghiêm túc, Dương Tiêu lập tức thu dọn đồ đạc, đồng thời gọi điện cho Vạn Tứ Hải, nhờ ‘Vạn Tứ chăm sóc cho bà Triệu.

Bây giờ, bà Triệu đã bình an vô sự, gia đình của Đường Mộc Tuyết cũng đã an tâm.

Sau khi chia tay ông Triệu Triệu Thiết Căn, gia đình cô lên đường cao tốc trong ánh sáng ban mai.

Trên đường cao tốc không có nhiều xe mấy, chưa đầy ba tiếng Dương Tiêu đã lái xa quay trở lại thành phố Trung Nguyên.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Triệu Cầm nói: “Mộc Tuyết, nhà chúng ta có mặt con là được! Mẹ và bố về nhà.”

“Vâng!” Đường Mộc Tuyết đáp.

Từ khi Đường Kiến Quốc gặp tai nạn xe, gia đình ông ta không có địa vị gì trong toàn bộ nhà họ Đường. Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm cũng không tham dự các bữa tiệc lớn nhỏ của nhà họ Đường, tránh bị mọi người trong nhà họ Đường chế giễu.

Sau khi đưa Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc về nhà, Đường Mộc Tuyết phiền muộn nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường. Chắc chắn có rất nhiều khách, chúng ta nên tặng quà gì mới hợp?”

Tuy Đường Mộc Tuyết sinh ra trong nhà họ Đường, nhưng hiện tại bà cụ Đường là người đứng đầu. Nhà cô là nhà chi thứ, nhân kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường, thân là hậu bối bọn họ cần phải tặng quà.

Nói trắng ra, trông như là quà tặng mừng thành lập nhà họ Đường, nhưng thật ra, những món quà này cuối cùng lại rơi vào túi bà cụ Đường.

“Hình như bà nội tin vào đạo Phật phải không?” Dương Tiêu hỏi.

Đường Mộc Tuyết ngạc nhiên nói: “Sao anh biết bà nội tin đạo Phật?”

“Bà nội thường mang theo chuỗi hạt Phật giáo. Trước đây.

khi đến biệt thự của bà nội anh đã nhìn thấy phật Quan Âm trong nhà của bà ta.” Dương Tiêu cười nói.

Đường Mộc Tuyết gật đầu, chuyện bà cụ Đường tin vào Phật giáo không phải là một bí mật lớn trong nhà họ Đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play