Dương Tiêu di chuyển cực nhanh, có sức mạnh rất lớn, Trương Quân hoàn toàn không phải là đối thủ của Dương Tiêu, lại bị Dương Tiêu hất tung lên không trung.

Trương Quân ngã xuống, nhận ra đối phương là một nhân vật tàn nhẫn, anh ta không chút do dự từ trên mặt sàn bò dậy, nhanh chóng trồn xuống lầu.

Dương Tiêu không đuổi theo Trương Quân mà giúp Đường Mộc Tuyết cởi bỏ sợi dây trên người cô.

“Mộc Tuyết, trên người em có vết thương nào không?”

Dương Tiêu quan tâm hỏi.

Đường Mộc Tuyết bị bắt, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Dương Tiêu, nhìn vẻ hoảng sợ trên gương mặt Đường Mộc Tuyết vẫn chưa biến mắt, khiến Dương Tiêu cảm thấy như dao cắt.

Cũng may là anh đến kịp, nếu không Đường Mộc thật sự sẽ bị tên khốn Trương Quân khinh nhờn.

Kể từ sau sự việc Vương Thiên Long, Dương Tiêu cực kỳ nhạy cảm với những chuyện như vậy, kẻ nào dám có ý đồ với Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu thầm thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ dễ dàng cho người đó.

“Em không sao, Dương Tiêu, sao anh lại đến đây?”

Đường Mộc Tuyết cảm động nhào vào trong vòng tay của Dương Tiêu.

Dương Tiêu bình tĩnh nói: “Tôn Bằng nói với anh, cậu ta nhìn thấy em bị bắt ở cửa khách sạn, cậu ta đã kịp thời báo cho anh, anh lập tức nghĩ đến Triệu Văn Triết, không ngờ thật sự là Triệu Văn Triết làm. Mộc Tuyết đừng sợ, có anh ở, không ai có thể làm tổn thương eml”

“Vâng vâng!” Đường Mộc Tuyết như được đại xá.

Cảm nhận được nhiệt độ trên người của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết biết chỉ cần người đàn ông này ở đó, tất cả mưa gió cũng đều không phải là trở ngại.

Bị Dương Tiêu đánh, Trương Quân lộn nhào trốn xuống dưới lầu.

Từ cuộc đối đầu ngắn ngủi Trương Quân biết rằng người vừa rồi không phải người bình thường, với kỹ năng công phu mèo cào của mình, đừng nói là hạ gục đối thủ, sợ rằng chưa đụng tới góc quần áo của người ta mạng nhỏ này của anh ta cũng đã mắt.

“Anh Quân!” Triệu Văn Triết hoảng sợ kêu lên khi nhìn thấy Trương Quân đang chạy trốn từ trên lầu xuống với vẻ mặt hoảng sợ.

Anh ta biết thân thủ của Trương Quân rất điêu luyện, ba, năm người đàn ông lực lưỡng không phải là đối thủ của Trương Quân. Điều mà anh ta không ngờ là Dương Tiêu đã thực sự đánh bại được Trương Quân.

Nhìn chằm chằm Triệu Văn trác, Trương Quân tức giận, anh ta đá Triệu Văn Triết tức giận nói: “Con mẹ nó rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Thằng nhãi kia có lai lịch gì?”

“Tôi… tôi không biết!” Triệu Văn Triết ngắn người.

Triệu Văn Triết thực sự không biết kỹ năng của Dương Tiêu.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của Triệu Văn Triết, Trương Quân lại đá Triệu Văn Triết một cái: “Không biết? Tôi con mẹ cậu! Triệu Văn Triết, tôi thấy con mẹ nó cậu đang cố ý lừa gạt tôi, ép tôi ra nông nỗi này, đợi lát nữa tôi sẽ dạy dỗ cậu ta, các anh em cằm vũ khí tập hợp lại!”

“Vâng, Anh Quân!” Nhóm đàn em của Trương Quân đồng thanh đáp.

Không lâu sau, hai mươi ba mươi tên đàn em của Trương Quân đều cằm dao khóa mắt lên trên lầu.

Đường Mộc Tuyết ở trong phòng lo lắng nói: “Dương Tiêu, hay là anh chạy trước đi! Bọn họ đông như vậy, anh cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họI”

“Mộc Tuyết, em nói ngớ ngẩn gì vậy? Anh muốn mang em đi, hôm nay không ai ngăn cản được!” Dương Tiêu trầm mặc nói.

Thấy Dương Tiêu quyết tâm, Đường Mộc Tuyết gật đầu.

Dương Tiêu nhặt dao dưới sàn lên, bảo vệ Đường Mộc Tuyết ở phía sau, chậm rãi đi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play