Trương Quân lăn lộn trên giang hồ, anh ta có thể cảm giác được Dương Tiêu không phải quả hồng mềm, nếu không với giao thiệp của Triệu Văn Triết đã đủ đối phó.

Trương Quân duỗi ra bốn ngón tay: “Giá quá thấp, bốn mươi vạn, nếu cậu muốn làm thì bây giờ tôi sẽ bố trí nhân lực!”

“Bốn mươi vạn?” Vẻ mặt Triệu Văn Triết thay đổi sau khi nghe lời này.

Bốn mươi vạn đủ để giết hai người ở huyện Thiên Sơn, Trương Quân này rõ ràng là ra điều kiện cao.

Nghĩ đến vì Dương Tiêu mà mình đã chịu quá nhiều sỉ nhục, Triệu Văn Triết nghiền răng: “Được! Bốn mươi vạn thì bốn mươi vạn. Tôi hy vọng chuyện này làm không chê vào đâu được, không tra ra được!”

“Trương Quân tôi làm việc thì không cần phải lo!” Trương Quân hài hước nói.

Trả tiền đặt cọc xong, gương mặt Triệu Văn Triết hiện lên vẻ tàn độc: “Dương Tiêu chết tiệt, dám làm tao xấu hồ, tao con mẹ nó muốn mày chết không có chỗ chôn!”

Dương Tiêu không hề biết một cơn khủng hoảng vô hình lặng lẽ ập đến.

Liễu Giang Hà là một bác sĩ thiên tài, mà Vạn Tứ Hải là doanh nhân giàu có nhất ở tỉnh Hà Nam ngoại trừ thành phố Trung Nguyên, trước đây bọn họ đã từng gặp nhau! Bữa tối nhìn chung rất hài hòa, chủ yếu là do việc Triệu Cầm nịnh nọt Vạn Tứ Hải khiến bầu không khí có chút mắt tự nhiên.

Ông Triệu, Triệu Thiết Căn không khỏi nở nụ cười, trong lòng thầm thở dài, cháu gái Đường Mộc Tuyết thật sự tìm được một người chồng tốt.

Sau bữa tối, Liễu Giang Hà chào Dương Tiêu, bảo tài xế lái xe đưa mình về thành phố Trung Nguyên.

Cha con Vạn Tứ Hải, Vạn Thiến cũng rất biết điều rời đi.

Triệu Cầm nghỉ ngờ nhìn Dương Tiêu: “Một thằng phế vật như cậu làm sao lại quen biết một ông lớn như Vạn Tứ Hải?”

“Ừm! Lúc trước Vạn Tứ Hải gặp rắc rồi, con giúp ông ấy giải quyết rắc rối!” Dương Tiêu không kể chỉ tiết nói sự thật.

Khi Triệu Cầm nghe vậy, bà ta khá hối hận nói: “Một ông lớn như Vạn Tứ Hải, rõ ràng là lần này đang trả ơn cho cậu. Sau này muốn nịnh bợ người ta sẽ không dễ dàng gì, nhưng không biết phế vật cậu đạp phải vận cứt chó gì, vậy mà giúp được Vạn Tứ Hải.”

Trong lòng của Triệu Càm, Dương Tiêu là người vô dụng, mà sự nhiệt tình này của anh rất đáng được ghi nhận.

Năm năm trước, khi Dương Tiêu đang trong cơn tuyệt vọng, anh đã giúp đỡ ông cụ Đường đột nhiên bị ngất xỉu, khi ông cụ Đường thấy Dương Tiêu tốt bụng và đầy chính nghĩa, ông đã hứa hôn Đường Mộc Tuyết cho Dương Tiêu.

Tuy nhiên, nhiệt tình thì có ích gì?

Trong mắt Triệu Càm, Dương Tiêu vẫn là một cái phôi thô kệch không thể lên bàn.

Dương Tiêu không nói, cũng không thể nói rõ ràng cho Triệu Cầm biết mi quan hệ của anh với Vạn Tứ Hải.

Nếu không, một khi Triệu Cầm hiểu ra mọi chuyện, không biết Triệu Cầm sẽ khoe khoang ra sao trước mặt người nhà họ Triệu.

“Mộc Tuyết, em về khách sạn nghỉ ngơi đi! Anh sẽ đến thay ca cho bó!” Dương Tiêu nhẹ nhàng nói.

Đêm qua Đường Mộc Tuyết trông cả đêm, sáng sớm ngủ mắy giờ, bây giờ rất buồn ngủ, cô cũng không có từ chối, Dương Tiêu đến trông bà ngoại Đường Mộc Tuyết cũng yên tâm.

Dương Tiêu nhanh chóng đến phòng chăm sóc đặc biệt, nói với Đường Kiến Quốc: “Bồ, bố đi ăn cơm đi, sau khi ăn cơm xong thì trở về nghỉ ngơi, buổi chiều để con trông bà ngoại là được.”

“Hừ! Cậu còn biết tới?” Đường Kiến Quốc lập tức đứng dậy rời đi.

Nếu không phải Đường Mộc Tuyết kiên quyết để Dương Tiêu đến Tử Hiên Các, thì ông ta sẽ không bao giờ ở đây trông bà Triệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play