Đám người nhìn nhau không biết lai lịch của người đó, nhưng bản năng mách bảo rằng người này chắc chắn không phải người bình thường.

“Văn Triết, đây là ai?” Triệu Thiết Căn hỏi.

Nhìn rõ người nọ, trán Triệu Văn Triết toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhữn, sợ hãi quỳ rạp xuống.

Mùi nước tiểu nồng nặc bốc lên, Triệu Văn Triết bị Vạn Tứ Hải doạ sợ tè ra quần.

Nhìn thấy Triệu Văn Triết thế mà tè ra quần, đám người nhà họ Triệu đều rùng mình một cái.

Có thể khiến Triệu Văn Triết người đứng đầu nhà họ Triệu tè ra quần thì chắc chắn không phải là một người bình thường, không lẽ là Vạn Tứ Hải người giàu nhất huyện Thiên Sơn?

Tuy nhiên, Vạn Thiến vừa mở miệng đã xác nhận suy đoán của bọn họ.

Vạn Thiến nhìn Vạn Tứ Hải hào hứng nói: “Bó, sao bố lại tới đây?”

“Bố nghe nói ân nhân của bố đang mời cơm thần y Liễu ở Tử Hiên Các, nên qua đây xem!” Vạn Tứ Hải cưng chiêu cười nói.

Nghe thấy Vạn Thiến gọi Vạn Tứ Hải là bố, đám người nhà họ Triệu đều bị sốc.

Chẳng lẽ phé vật Dương Tiêu một người ở rẻ thực sự quen biết Vạn Tứ Hải?

Ngay sau đó Vạn Tứ Hải nhìn về phía Dương Tiêu: “Ân nhân, tôi tùy tiện đến thăm cậu, không quấy rầy cậu chứ?”

“Không sao!” Dương Tiêu cười nhẹ.

Vạn Tứ Hải tiếp tục nói: “Ân nhân, khó có được thần y Liễu đến huyện Thiên Sơn, hay chúng ta đổi đến phòng đề vương đi?”

“Chuyện này…” Dương Tiêu nhìn Đường Mộc Tuyết.

Đường Mộc Tuyết còn chưa kịp trả lời, Triệu Cầm đã như uống phải thuốc kích thích nói: “Được, được chứ! Ông chủ Vạn, tôi là mẹ vợ của Dương Tiêu, tôi đồng ý thay nó!”

Triệu Cầm biết Tử Hiên Các là chỗ ăn cơm lớn nhất ở huyện Thiên Sơn, mà phòng đế vương là chỗ tôn quý nhất Tử Hiên Các, nghe nói một bữa ăn trong phòng đề vương tốn ít nhất hơn mười vạn.

Đường Mộc Tuyết cười khổ, Dương Tiêu đứng dậy nói: “Thần y Liễu, chúng ta đổi sang phòng khác nhé!”

“Cũng được!” Thần y Liễu không từ chối.

Thần y Liễu cũng coi như đã biết vẻ mặt xáu của đám người nhà họ Triệu, ông ây thật sự không thích ăn chung với đám người hợm hĩnh nhà họ Triệu này.

Đường Mộc Tuyết đứng dậy nói với Triệu Thiết Căn: “Ông ngoại, chúng ta tới phòng đề vương đi!”

“Được được được!” Triệu Thiết Căn phấn khích gật đầu.

Đối với Triệu Thiết Căn mà nói, chỉ cần thế hệ sau của mình có triển vọng, mặc kệ là ai cũng là chuyện đáng vui vẻ.

Hơn nữa, Vạn Tứ Hải là người giàu nhất huyện Thiên Sơn, cả đời ông ta chưa từng tiếp xúc với một ông lớn như vậy. Bây giờ để ông ta cùng ăn với Vạn Tứ Hải đã khiến một người cả đời làm nông dân như Triệu Thiết Căn vừa mừng vừa lo sợ.

Theo sau Vạn Tứ Hải, năm người bao gồm Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, Triệu Cầm, Liễu Giang Hà, Triệu Thiết Căn rời khỏi phòng tướng tương.

Trước khi đi, Vạn Thiến nhìn Triệu Văn Triết đang vô cùng sững sờ, chán ghét nói: “Sau này đừng để tôi gặp lại anh, nếu không, gặp lần nào đánh lần đó. Nếu hôm nay không phải đánh trước mặt anh Dương, thì ít nhất tôi sẽ khiến nửa đời còn lại anh nằm trên giường bệnh!”

Vạn Thiến rất kiêu ngạo, Triệu Văn Triết dám lấy tên của cô ta ra nói lung tung, điều này khiến Vạn Thiến vô cùng ghê tởm anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play