“Cậu Dương, nên mà, chuyện này là nên làm như vậy, đây là chút tắm lòng của Ôn Bảo Tốn tôi, nếu cậu Dương nễ mặt tôi thì hãy nhận lấy tắm lòng này của tôi đi!” Ôn Bảo Tốn nghiêm nghị nói.

Dương Tiêu dở khóc dở cười, Ôn Bảo Tốn đã nói như vậy, anh thực sự không thẻ khiến Ôn Bảo Tốn khó xử.

Ôn Bảo Tốn cũng rất biết điều, tắm lòng của ông ta đặt đúng chỗ, vì vậy ông ta chào Dương Tiêu và Liễu Giang Hà rồi rời khỏi khách sạn Tử Hiên Các.

Liễu Giang Hà chứng kiến cảnh này, ông ấy vuốt râu nhìn Dương Tiêu với sự kính trọng hơn.

Ông ấy biết Vạn Tứ Hải này, người có thể khiến Vạn Tứ Hải mặt, nhất định không phải là người bình thường.

Từ lâu Liễu Giang Hà đã nhìn ra Dương Tiêu không phải người thường, bây giờ xem ra đã khẳng định được suy – đoán của mình.

“Oạt”

Cùng với Ôn Bảo Tốn rời đi, cả phòng như nỗ tung.

Triệu Liên kinh ngạc nhìn Dương Tiêu: “Sao… cậu biết Vạn Tứ Hải? Không… không phải cậu chưa từng đến huyện Thiên Sơn sao?”

“Đúng vậy! Dương Tiêu này đã ở nhà họ Đường năm năm, Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đã năm năm không mang Dương Tiêu về. Sao cậu ta có thể quen biết ông chủ Vạn? Chuyện này phản khoa học!”

“Đúng vậy, một thằng ăn bám vợ mà lại quen được ông chủ Vạn, thật sự phản khoa học!”

Ánh mắt của đám người nhà họ Triệu nhìn Dương Tiêu tràn đầy nghỉ ngờ, năm năm trước bọn họ đã nghe nói Dương Tiêu là phế vật.

Giờ đây, lời nhận xét của Liễu Giang Hà và lời xin lỗi trực.

tiếp của Ôn Bảo Tốn đã khiến người nhà họ Triệu nỏi lên sóng gió trong lòng.

Trong chốc lát, mọi người trong nhà họ Triệu đều không tin, tam quan của bọn họ sắp bị lật đỏ.

Ông Triệu, Triệu Thiết Căn nhìn Dương Tiêu như nhìn quái vật, nghĩ đến thái độ của mình lúc trước đối với Dương Ị Tiêu, Triệu Thiết Căn đỏ mặt không thôi. Ị Có vẻ như mình thực sự không biết gì về thực lực củ Dương Tiêu chồng cháu gái mình.

Sắc mặt Triệu Liên và Tôn Phú Quý cứng ngắc, ngày hôm qua bọn họ chế nhạo dữ dội nhất, bây giờ vợ chồng bọn họ có vẻ mặt đau đớn nhất.

Tuy nhiên, người xấu hổ nhất lúc này chính là Triệu Văn Triết.

Cả người Triệu Văn Triết đều phát điên, rõ ràng là công lao của mình, sao có thể trong nháy mắt đã trở thành của Dương Tiêu?

Lúc này, Triệu Văn Triết thật sự muốn tát chết Dương Tiêu, anh ta chỉ cảm thấy Dương Tiêu đã lấy đi tắt cả hào.

quang của nhân vật chính của mình.

Dương Tiêu sờ mũi, anh thật sự không ngờ Ôn Bảo Tốn lại có thể tới xin lỗi anh vào lúc này.

Gương mặt ngọc xinh đẹp hoàn mỹ của Đường Mộc Tuyết tràn đầy vẻ tự hào.

Như thể nói, ầy, nhìn thấy chưa? Đây là người đàn ông của tôi, không phải người đàn ông như Triệu Văn Triết chỉ biết loè loẹt thiên hạ.

Triệu Cầm lập tức nói: “Ai nói Dương Tiêu là phế vật? Chỉ là Dương Tiêu thích khiêm tốn thôi, trước đây chúng tôi vẫn luôn không đưa cậu ta về thôi, tránh mũi ngọn của một số người!”

Mặc dù Triệu Cầm chán ghét Dương Tiêu từ tận đáy lòng, nhưng bây giờ Dương Tiêu có thể diện, bà ta cũng gián Ị tiếp có thể diện.

Cho dù Dương Tiêu có làm thế nào đi nữa, chỉ cần bà ta được thể diện là đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play