Trong trận quyết đấu trước đó ở nhà họ Cung, Bạch Nguyên Kiệt đã thua Dương Tiêu, khả năng đánh cờ của Dương Tiêu là điều không thể nghỉ ngờ.

“Hừ! Éch ngồi đáy giếng? Sao đom đóm có thể giành ánh sáng với trăng sáng?” Nhìn thấy thái độ ngạo mạn của Vương Hạo Nhiên, Cung Linh Nhi công kích nói.

Tuy Bạch Du Tính không nói nhưng trong lòng cô đã không thèm quan tâm đến Vương Hạo Nhiên.

Thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt là ông nội ruột của cô. Bạch Du Tĩnh đã thích chơi cờ từ khi còn nhỏ, kỹ năng cờ vây của cô mạnh hơn chứ không yếu hơn Vương Hạo Nhiên.

Vương Hạo Nhiên chế nhạo nói: “Sao đom đóm có thể giành ánh sáng với trăng sáng? Điều này là đúng, một thằng phé vật đứng trước mặt sư phụ tôi chẳng là cái thá gì, các người đợi thua khóc vẹo mũi đi!”

Vẻ mặt của Vương Hạo Nhiên cương quyết, như thể Dương Tiêu sẽ thực sự thua Cát Hưu.

“Yên lặng!” Cát Hưu nhặt một quân cờ màu trắng đặt xuống mép bàn cờ.

Khi lời nói của Cát Hưu rơi xuống, toàn bộ hiện trường đột nhiên im lặng.

Xem cờ vây không nói là quân tử, tất cả những người yêu thích cờ vây có mặt ở đây đều biết đạo lý đơn giản này.

Chỉ là cứ để một thằng phế vật đấu với Cát Hưu, một nhóm người thực sự không thể chịu đựng được, họ cho rằng đây là một sự sỉ nhục đối với Cát Hưu.

“Lêu lêu lêu!” Cung Linh Nhi lè lưỡi nhìn Vương Hạo Nhiên.

Vương Hạo Nhiên cười khẩy một tiếng, từ tận đáy lòng không quá coi trọng Dương Tiêu.

Tốc độ đặt quân cờ của hai người cực kỳ nhanh, tất cả mọi người đang xem đều bị loá mắt.

Nếu không phải không được phép nói, e rằng có không ít người trong hiện trường lớn đã bắt đầu xì xào rồi.

Họ nhìn thấy Dương Tiêu chơi cờ mà không nghĩ ngợi gì, anh chơi không có quy tắc, đã liên tục bị Cát Hưu ăn nhiều quân đen.

Kỳ lạ là Dương Tiêu không quan tâm chút nào, tiếp tục cầm quân đen đặt lên bàn cờ.

Không lâu sau, toàn bộ bàn cờ tràn ngập quân cờ dày đặc, phần lớn là quân trắng.

Từ đầu đến cuối, Dương Tiêu chưa ăn quân cờ trắng nào của Cát Hưu, điều này khiến nét mặt của Bạch Nguyên Kiệt càng ngày càng khó coi.

Theo cái nhìn của ông ấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Dương Tiêu sẽ thua.

Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?

“Này…” Vẻ mặt Cung Thiên Tề khó coi.

Giờ phút này, Dương Tiêu ngồi ở trên bàn cờ, giống như là một người khác, không có cuồng nhiệt cuồng bạo như trước kia.

Để không quấy rầy đến ván đấu giữa hai người, Bạch Nguyên Kiệt nói: “Mọi người hãy ra quan sát màn hình lớn ở ngoài sảnh!”

Toàn bộ cảnh tượng chơi cờ giữa hai người được chiếu lên màn hình trong sảnh lớn, Bạch Nguyên Kiệt lên tiếng, không ai dám làm trái.

“Cậu nhóc, cậu chắc chắn thua rồi!” Khi nhìn thấy hết quân cờ đen này đến quân cờ đen khác bị mình ăn, Cát Hưu lộ ra vẻ đắc ý.

Dương Tiêu cười nhẹ: “Tiền bối Cát, không thể không thừa nhận rằng kỹ năng chơi cờ vây của ông quả thực rất đỉnh, nhưng ông không biết bản chất trong lối chơi thiên nguyên.”

“Thật sao?” Cát Hưu cười khinh thường, ông ta nhặt một quân màu trắng lên rồi lại nuốt mất hai quân đen của Dương Tiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play