Nhìn kỹ hơn thì thấy rào chắn nhà vệ sinh bị nhuộm vàng, bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, suýt nữa Tôn Bằng lại nôn mửa, cậu ta được cưng chiều từ nhỏ, làm gì có chuyện nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm như vậy?

“Này! Mẹ nó không nghe tao bảo mày đi dọn nhà vệ sinh hả?” Hầu Tử tát vào sau đầu Tôn Bằng.

Vẻ mặt Tôn Bằng run rẩy như tờ giấy trắng: “Vâng vâng vâng, nghe thấy rồi, tôi đi ngay!”

Cố gắng chống lại cơn đau dữ dội trên người mình, Tôn Bằng bịt mũi của mình, đến dọn nhà vệ sinh.

“Ghê tởm cái gì!” Nhìn thấy dáng vẻ Tôn Bằng vâng vâng dạ dạ, Hầu Tử khinh thường, lại quát: “Dọn sạch cho tao, nếu để tao thấy còn một chút vết bản nào, mày sẽ phải liếm sạch nó!”

Liếm sạch? Tôn Bằng nhẫn nhịn ý muốn nôn mửa.

Lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu ta lau chùi cần thận, sợ Hầu Tử cho mình ăn rác rưởi trong nhà vệ sinh.

Một nhóm người chỉ trỏ Tôn Bằng, sau khi dọn nhà vệ sinh xong, Tôn Bằng lại bị gọi tới xoa bóp lưng cho từng người, điều này khiến Tôn Bằng rất mệt mỏi.

Cậu ta muốn nghỉ ngơi, nhưng lại bị bọn họ mắng mỏ, nên chỉ có thể nghiên răng tiếp tục phục vụ bọn họ, vì sợ bị đánh cho tơi tả.

Khoảng bốn giờ chiều, một cai ngục mở cửa hét lớn: “Tôn Bằng, có người đến đón cậu ra ngoài!”

Mặt mày Dương Tiêu không gợn sóng bước vào phòng giam, đúng lúc nhìn thấy Tôn Bằng đang xoa bóp chân cho Hầu Tử.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Tiêu cười nhạo trong lòng, ai bảo cậu kiêu ngạo, để cậu mắt mặt ở trong này, cho cậu chút thời gian vào đây học cách làm người.

Trên thực tế, chuyện này có thể kết thúc vào khoảng hai giờ trước, Dương Tiêu cố tình kéo dài đến bồn giờ chiều, mục đích là khiến cho Tôn Bằng chịu một chút đau khổ.

Nhìn thấy người đang đi tới, hai mắt Tôn Bằng như xé rách, đột nhiên đứng lên: “Mẹ kiếp, Dương Tiêu mày là đồ phế vật, mày hại ông đây thật thảm, ông muốn mạng của mày!”

Giây tiếp theo, Tôn Bằng nghiền răng lao về phía Dương Tiêu với móng vuốt của mình.

Nghĩ đến cảnh bị làm nhục trong phòng giam, Tôn Bằng muốn giết Dương Tiêu ngay lập tức.

Nếu Dương Tiêu thừa nhận tội gây tai nạn rồi bỏ trốn của cậu ta, nhận tội của cậu ta, thì cậu ta sẽ không hề bị đối xử vô nhân đạo như vậy.

Ngay khi Tôn Bằng chuẩn bị vồ tới Dương Tiêu, trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia sáng lạnh, anh nhanh chóng đá vào.

Tôn Bằng.

Phịch một tiếng, cơ thể của Tôn Bằng bị Dương Tiêu đá như một con chó ăn cút, cậu ta ngã nặng trên mặt đất.

Phụt, Tôn Bằng phun ra một ngụm máu già.

Tôn Bằng tức giận nhìn Dương Tiêu: “Mày… mày dám đánh tao?”

Sắc mặt Dương Tiêu âm trầm nhìn chằm chằm Tôn Bằng: “Tôn Bằng! Tôi không chỉ dám đánh cậu, nếu cậu còn sủa ở trước mặt tôi, tin hay không, tôi sẽ giết cậu?”

Bồ tát bùn còn có ba phần tức giận, huống chỉ là Dương Tiêu.

Dương Tiêu đã sớm tức giận, nếu Tôn Bằng tiếp tục gây chuyện, Dương Tiêu thật sự không ngại giết cậu ta trong phòng giam.

Loại cặn bã này đáng chêt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play