Nhìn vết máu vương vãi khắp sàn nhà, sắc mặt Dương Tiêu trở nên cực kỳ âm trầm, đôi mắt sắc bén lập tức quan sát khắp cửa hàng bán thuốc lá, như muốn dò xét ra chút manh mối.

Vết máu trên nền đất đã bắt đầu trở nên nhớp nháp, điều đó cũng đủ chứng minh sự việc xảy ra trong vòng hơn nửa tiếng đồng hồ đến một tiếng đồng hò.

Rượu cùng thuốc lá được bồ trí trong cửa hàng không hề có dấu vết bị người đụng đến, bao gồm cả những tờ phiếu hóa đơn lẻ tẻ trong thùng tiền.

Có thể dễ dàng nhận thấy rằng, kẻ ra tay với Long Ngũ, nhất định không phải vì mưu tài, nếu như không vì tiền bạc, vậy thì đối phó với một người đàn ông mà nói, chính là muốn tính mạng ông ta.

Dương Tiêu lập tức liên lạc đến Lý Thần Chiến: “Lý Thần Chiến, trước đây tôi ra lệnh cho anh điều tra về Long Ngũ, cho đến hiện tại anh cũng không báo cáo cho tôi chút tin tức nào, hiện tại Long Ngũ người cũng đã xảy ra chuyện rồi, tôi ra lệnh cho anh lập tức trong thời gian ngắn nhất điều tra tung tích của Long Ngũ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Tuân lệnh!” cảm nhận được sự: phẫn nộ từ Dương Tiêu, Lý Thần Chiến sợ đến mức cả người đổ mò hôi lạnh.

Việc làm dang dở trong tay lập tức buông xuống, sau đó ra lệnh cho người bệnh dưới lập tức điều tra tung tích của Long Ngũ.

Dương Tiêu trực tiếp nhét hai bao thuốc lá vào trong túi, sau đó châm một điều thuốc, trong bóng đêm mờ ảo, tự mình lầm nhẳm: “Long Ngũ, anh tốt nhất đừng để xảy ra chuyện!”

Năm năm sống tại thành phố Trung Nguyên, Long Ngũ cũng được xem như một người bạn chân chính của Dương Tiêu.

Mặc dù, mỗi lần gặp mặt hai người cũng chỉ trò chuyện vài câu, nhưng một vài lần như vậy, mối quan hệ càng lúc càng khẳng khít hơn.

Năm năm nay, tất cả mọi người đối với Dương Tiêu đều châm chọc khiêu khích, Đường Gia xem hắn như sự ô nhục, không ít người bên cạnh châm chọc hắn là kẻ ăn bám, chỉ duy nhất Long Ngũ chưa từng một lần khinh thường.

Theo lý mà nói, Cung Thiên Tề cùng Bạch Nguyên Kiệt cũng được xem như là bạn của Dương Tiêu, nhưng phần tình cảm này được xây dựng trên việc bản thân hắn đã cứu Cung Thiên Tè.

Nếu như không có chuyện này, e rằng bản thân trong mắt Cung Thiên Tề cùng Bạch Nguyên Kiệt mà nói, cũng chỉ là một người kỳ hữu bình thường hay đứng xem cờ mà thôi, đến cả bạn bè cũng không được tính đến.

Cũng vì vậy, trong năm nay, Long Ngũ được xem như là bạn bè chân chính của Dương Tiêu, đơn thuần chính là bạn bè, không hề có chút định kiến nào!

Thao tác của Đường Mộc Tuyết cũng nhanh gọn, chớp mắt liền thấy cô từ công ty bước ra ngoài, Dương Tiêu liền dập tất điều thuốc, vứt vào thùng rác gần đó.

Đường Mộc Tuyết không thích Dương Tiêu hút thuốc, cho.

nên anh cũng rất ít khi hút thuốc trước mặt cô.

Sau khi bước lên xe, Đường Mộc Tuyết rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng của Dương Tiêu: “Có chuyện gì sao? Có vấn đề gì xảy ra sao?”

Tốc độ lái xe của Dương Tiêu lần này nhanh hơn bình thường, đối diện với câu hỏi của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu chỉ thở dài một tiếng nói: “Có một người bạn cũ gặp phiền phức, Mộc Tuyết, đợi lát nữa anh sẽ tiễn em đến trước cổng khu biệt thự ven hồ Đại Minh, em tự mình trở về nhà!”

“Bạn cũ?” Đường Mộc Tuyết có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, Dương Tiêu gần như không có bao nhiêu bạn bè.

Có điều, Đường Mộc Tuyết cũng cảm nhận được Dương Tiêu vừa hút thước, cho nên cô liền lập tức hỏi: “Chính là Long Ngũ, ông chủ tiệm thuốc lá kia?”

“Đúng vậy!”Dương Tiêu không hề có ý che dấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play