Khuôn mặt già cả của Triệu Cầm đỏ bừng, nếu như Dương Tiêu thật sự mua được một căn biệt thự ở khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, nếu như hắn là tên phé vật, vậy thì bà không phải so với phê vật còn không bằng hay sao?
Sắc mặt Đường Kiến Quốc lập tức thay đổi, ông nhận ra phương hướng mà Dương Tiêu đang tiến đến chính là hòn đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh.
“Dương Tiêu, anh đang làm cái gì vậy? Không biết trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh có quy định không được tự ý xâm nhập vào khu vực tư nhân của người khác hay sao? Cậu đang tìm chết hay sao?”
Hồ trong khu biệt thự này không tính là quá lớn, nhưng phong cảnh lại đặc biệt tốt.
Cả khu vực ven hồ như vậy chỉ có một hòn đảo nhỏ, thời gian trước đây hòn đảo nhỏ này được một nhân vật thần ý dùng một trăm triệu nhân dân tệ mua lại, tin tức đó đã từng gây chấn động đến cho toàn thành phố Trung Nguyên.
Đường Kiến Quốc sớm đã nghe nói đến, trong mắt của ông, người có thể mua được cả tòa đảo nhỏ này nhất định chính là đại nhân vật đỉnh đỉnh đại danh.
Nếu như Dương Tiêu to gan xâm nhập vào khu vực tư nhân của vị đại nhân vật này, vậy thì hậu quả khó mà tưởng tượng ra được.
Dương Tiêu chỉ nhếch môi cười, hắn cũng không muốn giải thích quá nhiều, hắn chính là muốn dùng sự thật để chứng minh tất cả, chứng minh với tất cả mọi người rằng hắn không vô dụng như những gì bọn họ tưởng tượng.
Hai con mắt Đường Hạo suýt chút nữa lọt cả ra ngoài, hắn đã sớm nhận ra Dương Tiêu đang lái xe hướng về hòn đảo nhỏ trung tâm khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
Hắn đồng thời cũng biết được rằng có một vị đại nhân vật thần bí đã xây dựng một căn biệt thự xa hoa ngay trên hòn đảo trung tâm này, hôm nay Dương Tiêu lại lái xe tiền đến vị trí hòn đảo trung tâm khu vực ven hồ này, không lẽ Dương Tiêu chính là vị khách mua thần bí kia?
Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!
“Bà nội, hiện tại chúng ta có cần phải tiến vào bên trong hay không?” Đường Hạo căng thẳng hỏi.
Đường lão thái thái hạ quyết tâm phải nhìn thấy cảnh hai vợ chồng Đường Mộc Tuyết cùng Dương Tiêu mắt sạch mặt mũi, bà thấp giọng nói: “Đuổi theo sát bọn chúng, đợi lát nữa chủ nhà đến truy cứu trách nhiệm, thì chúng ta sẽ đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người Đường Mộc Tuyết cùng Dương Tiêu là được!”
“Vâng!” Đường Hạo cả khuôn mặt âm hiểm lái xe đuổi theo phía sau.
Một đám người dòng chính Đường Gia cũng nối đuôi theo sau Đường Hạo tiến vào bên trong nội khu hòn đảo nhỏ.
*Nơi này là thế ngoại đào viên hay sao?” Sau khi bước vào nội khu hòn đảo nhỏ, một đám người dòng chính Đường Gia toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm.
Căn biệt thự trên đảo nhỏ dủ sao chỉ mới vừa hoàn công, nhưng công trình xanh bên trong sớm đã được xây dựng xong từ trước, hơn nửa tháng trôi qua, mật độ xanh hóa của nơi này đã đến hàng thượng thừa.
Cộng thêm ưu thế vị trí trên đảo nhỏ, hơi nước bốc lên từng trận sương mù, khiến cho hòn đảo nhỏ giống như ẳn mình trong tiên cảnh.
Đường lão thái thái nhanh chóng bước xuống xe nhìn Đường Mộc Tuyết chất vấn hỏi: “Đường Mộc Tuyết, không lẽ đây là nơi mà cháu vừa nói đã mua nhà ở đây hay sao?”
“Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết, cô xem chúng tôi là khi để trêu đùa hay sao?” Đường Hạo lạnh giọng nói.
Hòn đảo nhỏ này chỉ tính trên giá mặt bằng thôi cũng đã hơn một trăm triệu nhân dân tệ, chứ đừng nói đến chỉ phí xây dựng hoàn công còn phải tốn thêm một con số lớn nữa.
Dù cho đem toàn bộ gia sản của Đường Gia gộp lại, cũng không đủ mua mảnh đất trên hòn đảo nhỏ này, bọn họ chính là không tin hòn đảo nhỏ này do Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết mua về.
Đường Mộc Tuyết nhìn sang Dương Tiêu, Dương Tiêu cũng mỉm cười dịu dàng, lấy ra một chiếc chìa khóa sau đó bước về cổng lớn biệt thự. .
Truyện Hệ Thống“Cố làm ra vẻ huyền bí! Tên phế vật này néu thật sự có thể mở được cánh cửa này, vậy thì tôi sẽ chặt đầu xuống cho các vị ở đây làm bô đi tiểu ban đêm.” Đường Hạo cười lạnh một tiếng.
Một đám người dòng chính Đường Gia không ngừng liếc mắt khinh thường về phía bên kia, hòn đảo nhỏ xa hoa như vậy làm sao có thể là của Dương Tiêu được chứ.
Lạch cạch!
Chìa khóa vừa lắp vào, cánh cửa nhánh thời được bật mở.
Dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, ánh mắt Dương Tiêu lóe lên một tia sáng, hai tay dùng sức, sau đó đem toàn bộ cánh cửa bật mở ra, khung cảnh phòng khách xa hoa lộng lẫy lập tức xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
“Mẹ nó!” khi nhìn thấy cánh cửa đột nhiên bật mở, Đường Hạo không nhịn được văng tục vài câu.
“Mẹ nó, mẹ nói, mẹ nói!”
Khi nhìn rõ trang trí sang trọng, xa hoa tráng lệ bên trong căn biệt thự, một đám người dòng chính Đường Gia đều không nhịn được văng tục.
Ngay giây phút đó, ánh mắt tất cả mọi người đều lập tức thay đổi, trong lòng những người ở đây không ngừng dâng lên từng trận cồn cào, cằm dưới bể nát đầy đắt.
Chính vào giờ khắc này, gần như tất cả mọi người đều ngây người như phỗng.
Dương Tiêu thật sự mở được cánh cửa của căn biệt thự này?
Không lẽ căn biệt thự này thật sự là của Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết?
Chuyện...chuyện này làm sao có thể được chứ?