Sau khi Lưu Hiểu Lâm kết thúc phần xin lỗi của mình, hiệu trưởng Châu Quốc Khánh liền bước lên trên bục cầm lấy micro tiếp tục phát biểu: “Đối với hành vi ác độc vu oan cho bạn học Đường Đường của bạn học Lưu Hiểu Lâm, bạn học Đường Đường đây đã rộng lượng không tiếp tục so đo tính toán, các lãnh đạo trường học sau khi mở cuộc họp bàn bạc liền quyết định sẽ tiến hành trừ điểm nghiêm khắc bạn học Lưu Hiểu Lâm, đồng thời ghi sự việc này vào hồ sơ, ngoài ra các bài đăng thảo luận trên diễn đàn sẽ được xóa bỏ!”

Dù cho sự việc này đã được giải quyết viên mãn, nhưng nhìn thấy Đường Đường nước mắt như mưa đứng trên bục phát biểu, trong lòng Kim Đại Chung cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Sắc mặt khó chịu nhìn sang Lưu Chính Lâm: “Lát nữa ông quay về công ty thu dọn sạch sẽ đồ đạc trong văn phòng của mình, bắt đầu từ ngày mai cũng không cần đến công ty làm việc nữa đâu!”

Cái gì? Không cần đến làm việc nữa? Vậy thì công việc lương mỗi năm lên đến con số vài trăm triệu cứ như vậy liền mất rồi?

Lưu Chính Lâm giống như chịu phải hàng ngàn vạn đả kích, cả người đều chết sửng. Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều do một tay con gái mình gây ra, Lưu Chính Lâm thật sự có ý định đánh chết Lưu Hiểu Lâm.

Sau buổi xin lỗi trước toàn thể giáo viên cùng sinh viên toàn trường, Dương Tiêu lên tiếng chào hỏi với Kim Đại Chung cùng Cổ Soái sau đó liền nhanh chóng rời khỏi.

“Anh rễ, cảm ơn anh!” Đường Đường một lần nữa lại nhào vào vòng tay của Dương Tiêu.

Từ nhỏ đến lớn đây cũng là lần đầu tiên cô bị người khác vu oan, trái tim yếu ớt của Đường Đường bị đả kích mạnh mẽ, cho đến hiện tại trong lòng cô vẫn hoảng sợ không ngừng.

Dương Tiêu không hề từ chối, giọng nói như người lớn trong nhà dặn dò: “Đường Đường, người con gái tên Lưu Hiểu Lâm ấy mặc dù lớn lên xinh đẹp, nhưng làm việc lại quá xấu xa!”

“Em phải nhớ rằng xấu đẹp đều có hai mặt; xấu đẹp cấp thấp chỉ nhìn vẻ về ngoài, còn dáng vẻ cao cấp thì lại chú ý đến mê lực tính cách con người, dung nhan theo năm tháng mài mòn cũng sẽ già đi, nhưng mê lực từ tính cách của con người có thể vượt qua hàng trăm năm mà phát sáng! Hôm nay em đã không cùng cô ta so đo tính toán, em làm rất tốt!”

“Vâng, vâng! Em nhất định sẽ ghi nhớ!” Đường Đường nhìn Dương Tiêu trịnh trọng gật đầu.

Dương Tiêu an ủi Đường Đường một lát, sau đó thấp giọng nói: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, nếu như không muốn ở lại trường học, có thể xin phép nghỉ hai ngày để chị em ở cùng eml”

Đường Đường do dự một lát, sau đó lắc đầu từ chối: “Bỏ đi!

Chị em rất bận, em không muốn về nhà làm phiền đến chị ấy đâu! Đúng rồi anh rễ có chuyện này, tối nay chúng em có một buổi họp mặt bạn học, anh có thời gian rảnh hay không? Hay là anh đi cùng em vậy!

“Họp mặt bạn bè?” Dương Tiêu có chút chần chừ, cười khổ một tiếng: “Chuyện này không được tốt lắm đâu!”

Đường Đường cả khuôn mặt mong chờ nói: “Anh rễ, anh đi cùng em đi! Đây là buỏi tiệc giữa các trường đại học với nhau, có rất nhiều người đều mang theo người thân, em chỉ có một mình rất cô đơn!”

Dương Tiêu sờ mũi, nghĩ đến con bé Đường Đường này vừa chịu uất ức, hắn cũng không tiện từ chối liền nói.

“Được rồi, được rồi! Anh hứa với eml”Dương Tiêu bắt lực cười trả lời.

Nghe câu nói này của Dương Tiêu, Đường Đường hưng phấn đến mức suýt nhảy bật lên: “Em biết anh rễ anh chính là tốt nhất mà!” . truyện tiên hiệp hay

Nhìn điệu bộ hoan hô nhảy nhót của Đường Đường, Dương Tiêu dở khóc dở cười suy nghĩ. Con bé này vừa mới bị người ta ức hiếp, bản thân hắn cũng chỉ hứa cùng tham gia buổi họp mặt bạn học, có cần phải vui mừng đến như vậy hay không?

Dương Tiêu căn bản không hề hay biết rằng, người nhà trong lời nói của Đường Đường chính là chỉ bạn trai hoặc bạn gái.

Sau khi lên tiếng chào tạm biệt, Dương Tiêu liền xuất phát đến chợ rau, hắn còn phải đi mua vài quả thận tươi cho Đường Kiến Quốc bồi bỗ nữa.

Nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu, đôi mắt xinh đẹp của Đường Đường có chút gợn sóng.

Chỉ cần nghĩ đến Dương Tiêu vì chị gái Đường Mộc Tuyết đã bố trí một khung cảnh lãng mạn ở khách sạn Thiên Đường Mộng Ảo, nghĩ đến việc anh rễ của mình chính là nam thần tiểu hoàng tử thôi tiêu, nghĩ đến tất cả những việc Dương Tiêu đã làm vì mình, nội tâm Đường Đường không cách nào bình tĩnh như thường được.

Nghe nói, có một có số người, chỉ cần gặp gỡ, chính là một ánh mắt mắt vạn năm.

Nghe nói, có những rung động, chỉ cần bắt đầu, liền giống như nước lũ không cách nào thu hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play