Cổ Soái cợt nhã nói: “Không sai, tôi chính là Cô Soái!”
Hiệu trưởng Châu cùng các vị lãnh đạo có mặt ở hiện trường nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Bọn họ cũng đã nghe qua năng lực của nhân vật tên Cổ Soái này.
Lưu Chính Lâm hiện tại triệt để cảm thấy tuyệt vọng, ông ta như thế nào cũng không thể ngờ được Dương Tiêu lại có thể quen biết một đại nhân vật như vậy.
Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Đồng chí cảnh sát, nếu như Lưu tiên sinh vẫn phủ nhận, vậy chúng ta liền bắt tay vào điều tra xem chiếc đồng hồ này giá trị thực là bao nhiêu tiền.”
“Nếu như thật sự là tám trăm tám mươi ngàn, tôi cũng không có gì để nói; nếu như giống như những gì ông chủ Mã nói chiếc đồng hồ này chỉ có giá bốn trăm bốn mươi ngàn, vậy tôi nghĩ rằng tội danh cố ý lừa gạt tài sản của người khác đã được thành lập rồi đi!”
“Chuyện…chuyện này quả thật vẫn cần phải điều tra một phen!” vị cảnh sát trưởng có chút chần chừ.
Bọn họ biết rằng người tên Lưu Chính Lâm này có chút quan hệ nhân mạch, cho nên cũng không muốn có xung đột trực tiếp với ông ta.
Bọn họ chấp hành pháp luật công chính công tâm, nếu như quả thật giống như những gì Dương Tiêu đã nói, vậy thì Lưu Chính Lâm nhất định phải đối diện với họa ngồi tù.
Nghe những lời này, trong lòng mặc dù hoảng hốt không thôi nhưng cũng không đến mức bị hù dọa.
Hừ! Tiểu tử này, cậu quen biết Cố Soái thì như thế nào? Tôi cũng có quen biết với đại nhân vật, tôi đây chính là không tin cậu còn có thể dồn tôi vào con đường chết.
Bản thân ông chính là chủ quan cao cấp của Tập đoàn dược phẩm chức năng Kim thị, tiền lương một năm cũng phải lên đến con số vài trăm triệu, cùng lãnh đạo công ty là Kim Đại Chung đối xử như anh em ruột thịt, chỉ cần Kim Đại Chung đích thân ra mặt vậy thì tình cảnh trước mặt này sẽ được giải quyết gọn gàng.
Phải biết rằng, thân phận của Kim Đại Chung lợi hại bất phàm, thực lực có thể sánh ngang với mười đại gia tộc lớn, quan hệ nhân mạch giữa người với người tại thành phố Trung Nguyên cũng không ai sánh bằng, muốn giải quyết chút chuyện nhỏ này căn bản không phải vấn đề gì quá to tát. .
Truyện Kiếm HiệpLạch Cạch!
Chính ngay lúc Lưu Chính Lâm đang âm thầm tưởng tượng, cửa lớn văn phòng hiệu trưởng được đầy ra, một người đàn ông mập mạp béo phệ bước vào.
Nhìn thấy người vừa bước đến, sắc mặt Lưu Chính Lâm lập tức hiện lên nét vui mừng không thôi. Người đến chính là Kim Bàng Tử – Kim Đại Chung.
Bản thân buồn ngủ lại có người đến tặng gối, cảm giác này quả thật tuyệt vời. Ông vừa rồi đang suy nghĩ nên gọi điện thoại cho Kim Đại Chung, không nghĩ đến Kim Đại Chung nhanh như vậy đã đến đây.
Lưu Chính Lâm dùng tốc độ như tên bắn lao đến phía trước mặt Kim Đại Chung, gấp gáp nói: “Anh Kim, người anh em tôi gặp phải chút rắc rối, hi vọng anh Kim có thể ra mặt giúp tôi giải quyết chuyện này!”
Lưu Chính Lâm âm thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa sau khi đã xử lý xong phiền phức này, ông nhất định phải tìm người hung hăng thu thập Dương Tiêu một trận.
Tên phé vật vô dụng đáng chết này khiến cho mặt mũi của ông mắt sạch, thật sự cực kỳ đáng ghét.
Lưu Chính Lâm tưởng tượng rất phong phú, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Nhìn thấy Lưu Chính Lâm bước đến, Kim Đại Chung tức giận không thôi, trước khi ông đến đây Dương Tiêu đã đem toàn bộ sự việc nói rõ ràng với ông, Tên hỗn đãn Lưu Chính Lâm vậy mà lại dám vu khống em vợ của Dương Tiêu tội ăn cắp, thật sự là chán sống mà.
Liên quan đến thân phận của Dương Tiêu, Kim Đại Chung cũng đã suy đoán được bảy tám phần, quan trọng nhất chính là Dương Tiêu đã giúp ông ta trị khỏi căn bệnh suy thận, chuyện này khiến cho Kim Đại Chung cảm kích không ngừng.
Nghĩ đến đồ ngốc Lưu Chính Lưu đã đắc tội đến Dương Tiêu, Kim Đại Chung tức đến mức giơ tay hung hăng tát lên khuôn mặt già nua của Lưu Chính Lâm.
Chát!
Một cú tát vang dội, khiến cho Lưu Chính Lâm không kịp phòng bị, cú tát này của Kim Đại Chung khiến cho ông ta xây xẫm mặt mày.
Ngày khi Lưu Chính Lâm vẫn đang ngây ngốc: “Kim…anh Kim, anh…anh đây có phải đã đánh lầm người rồi hay không?”
Kim Đại Chung tức giận nhìn Lưu Chính Lâm phẫn nộ nói: “Đồ hỗn trướng, Lưu Chính Lâm mẹ mày hai mắt xem như đũng quần rồi hay sao? Đến cả Dương tiểu thần y mà mày cũng dám đắc tội, chính là ngại mạng mình quá dài hay sao?”
“Dương…Dương tiểu thần y?” Lưu Chính Lâm cả mặt ngây ngốc.
Ông ta cần thận suy nghĩ một lát, thật sự không cách nào liên tưởng được người thanh niên được gọi là Dương tiểu thần y này chính là kẻ có địa vị trong giới y thuật tại thành phố Trung Nguyên này.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, chỉ thấy Kim Đại Chung bước đến trước mặt Dương Tiêu cung kính nói: “Kim Đại Chung của Tập đoàn Kim thị bái kiến Dương tiểu thần y!”