Ông ta biết rất rõ, một Trịnh Thu ông ta đã khó ăn, cộng thêm Dương Tiêu và Lăng Ảnh Huyện, nêu ông ta tiếp tục chiến đấu, có lẽ ông ta sẽ chết ở đây giỗng nhử Lucifer.

VùiI Có thể trỏ thành thiên sứ rực cháy.

hạng ba, Caesar không phải kẻ ngồc, ông ta. chỉ nhìn thoáng qua cũng có thê thấy Lăng Ảnh Huyền là người yêu nhất trong ba người.

Cầm kiếm, Caesar tắn công Lăng Ảnh Huyện dữ dội.

Thanh kiếm mang theo sức mạnh sâm sét và hung tọn chém xuông cơ thể mỏng manh của Lăng Ảnh Huyện, Lăng Ảnh Huyên dùng dao quân dụng cản lại.

Leng kengl Kiếm và dao quân dụng va chạm, Lăng Ảnh Huyên không chống lại được bị đây lùi hàng chục mét ngay tại chỗ.

Đẩy lùi Lăng Ảnh Huyên, Caesar hung ác nhìn Dương Tiêu và Trịnh Thu: “Chờ đó, các người cứ chờ đó, tôi và các người chưa xong đâu!”

Dút lời, Caesar không dám do dự, cơ thể của ông ta băn mạnh biến thành bóng mò trồn khỏi Tử Cầm Thành.

“Tên khốn!” Nhìn thấy Caesar bỏ chạy, trên mặt Dương Tiêu tràn đây vẻ chán ghét.

Trịnh Thu cất kiếm cổ, ông nói: “Không cần đuôi giết, nếu ông ta muôn đi, chúng ta không giữ được!”

Trịnh Thu biệt rât rõ, phân rõ thăng.

bại trong cùng một cấp độ có thể sẽ rất dễ, nhưng muốn giết chết đối thủ ngay tại chồ thì khó như lên trời.

Hơn nữa, Caesar đã uống một viên thuốc màu đen, sức mạnh của ông ta tăng lên gâp đổi, nều bắt buộc giữ Caesar lại, có lẽ ba người bọn họ sẽ phải trả giá rất đắt.

“Không giữ được Caesar lại, thật sự đáng tiếc!” Dương Tiêu hơi tiếc nuối.

Chỉ một Lucifer đã khó đồi phó như vậy, nếu lần sau đối đầu một mình với Caesar, e ráng với kỹ năng hiện tại của Dương Tiêu khó có thê đọ sức với ông ta.

Trịnh Thu thấp giọng nói: “Tạm thời không cân quan tâm đến ông ta, cậu chủ, cậu nên xem vết thương của cô gái này đi!”

Tí táchI Sau khi được Trịnh Thu nhắc nhở, Dương Tiêu mới chú ý tới tay của Lăng Ảnh Huyên chảy rất nhiều máu.

Rõ ràng, cánh tay phải của Lăng Ảnh Huyện đã bị cú đánh dùng hệt sức của Caesar làm bị thương.

Xét cho cùng, hai người không cùng cấp độ, lực chiến đầu chênh lệch rât lớn, may mắn cánh tay của Lăng Ảnh Huyện chỉ bị chắn thương.

“Ảnh Huyên, em vẫn ổn chứ?” Dương Tiêu lập tức đi vê phía vị trí của Lăng Ảnh Huyên.

Lăng Ảnh Huyện nhìn chăm chú vào Dương Tiêu, vẻ mặt rất đau khỏ: “Anh Dương Tiêu, anh đừng qua đây!”

Cô liên tục lùi lại phía sau, giữ khoảng cách nhất định với Dương Tiêu.

Nhìn thây Lăng Ảnh Huyện không muốn mặt đôi mặt với mình, Dương Tiêu sững sờ, nhìn Lăng Ảnh Huyện nói: “Ảnh Huyện, đã đên mức này em vẫn không muốn đối mặt với anh sao?”

“Anh Dương Tiêu, anh đừng nói!”

Lăng Ảnh Huyên kìm nước mắt.

Cô nắm chặt cánh tay bị thương dứt khoát xoay người, sải bước về phía sâu trong Tử Câm Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play