Lạc Tông Cơ lật qua lật lại, tròng mắt như muôn rơi ra ngoài.

Tên: Dương Tiêu!

Quê quán: Đề Đôi Chức vụ: Phó tổng phụ trách Long Ảnh!

Nhìn thấy mây chữ phó tổng phụ trách Long Ảnh, vẻ mặt của Lạc Tông Cơ trở nên cứng ngắc, ông ta không thể tin được: “Phó tổng phụ trách?

Chuyện này… làm sao có thể?

Chuyện này tuyệt đối không thẻ!”

Lạc Tông Cơ là người phụ trách Long Anh trong sáu tỉnh Đông Hải, ông ta chưa từng nghe nói Long Ảnh xuất hiện phó tông phụ trách.

Trong những năm qua, chỉ có Lý Vân Long là lãnh đạo cao nhất của Long Ảnh.

Lý Vân Long, kiểm soát toàn bộ Long Ảnh, địa vị của ông tối cao, không ai có thẻ đe dọa sự tôn tại của Lý Vân Long, chứ đừng nói là bát kỳ phó tổng phụ trách nào.

“Phó tổng phụ trách? Phó tổng phụ trách gì?” Lý Minh Trạch nghe vậy, anh ta vội vàng bước lên.

Nhìn thấy trên giấy chứng nhận ghi tên Dương Tiêu là phó tổng phụ trách của Long Ảnh, Lý Minh Trạch như bị sét đánh trúng đâu, anh ta cũng trợn mặt tròng mắt như sắp rơi ra ngoài giông Lạc Tông Cơ.

Trong phút. chốc, vẻ mặt của Lạc Tông Cơ và Lý Minh Trạch rất đặc sắc.

Dương Tiêu chắp tay sau lưng, anh không giận mà uy nhìn chằm chằm Lạc Tông Cơ, lạnh giọng măng: “Nhìn rõ chưa? Ông là người phụ trảch trong sáu tỉnh Đông Hải là thật, nhưng hiện tại tôi là phó tổng phụ trách Long Ảnh, kẻ có địa vị thắp hon mạo phạm cấp trên, ông đã biết tội chưa?”

Dương Tiêu cũng không ngờ người đứng sau hỗ trợ Lý Minh Trạch lại là người trong Long Ảnh. Nếu là như vậy, mọi chuyện đã trở nên thú vị.

Lý Vân Long vừa ném chứng nhận cho mình, mà mình đã lập tức đến Đông Hải.

Có lẽ bên chính phủ còn chưa ra thông báo, Lạc Tông Cơ đã nhảy ra nhện vào anh, điều này thật sự rất thú vị.

Đông thời, Dương Tiêu rất biệt ơn Lý Vân Long, không ngờ vừa đưa giây chứng nhận cho anh, anh qua đây đã có thê dùng tới.

“Long Ảnh chưa từng có phó tổng phụ trách, cậu lây chứng nhận này ở đâu?” Lạc Tông Cơ giật mình nói.

Nếu Dương Tiêu thật sự là phó tổng phụ trách Long Ảnh, là cấp trên của ông ta, theo cơ chế của Long Ảnh, kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên sẽ chết.

Lý Minh Trạch nghe xong, vẻ mặt anh ta đang bị sóc biên thành vẻ hung dữ dày đặc.

Anh ta nói với Lạc Tông Cơ: “Ông Lạc, đây là giả, đây chắc chắn là giả, nếu Long Ảnh có thêm phó tổng phụ trách, th tại sao bên chính phủ Long Ảnh lại không thông báo? Các ông đã nhận được thông báo chưa? Chưa đúng không? Chứng tỏ giấy chứng Hiện: này do Dương Tiêu làm giả!”

Giây tiệp theo, Lý Minh Trạch tỏ vẻ ăn chắc được Dương Tiêu, anh ta lạnh giọng măng: “Dương Tiêu, anh dám làm giả giây chứng nhận phó tổng phụ trách Long Ảnh, còn dám lừa gạt trước mặt ông Lạc!”

“Hỏi thử, anh đã biết tội chưa?”

“Giả? Tôi khinh thường làm giải!”

Dương Tiêu chế nhạo.

Lý Minh Trạch đã nghĩ ra một kê, anh ta cười âm u nói với Lạc Tông Cơ: “Ông Lạc, việc làm giả phó tổng phụ trách Long Ảnh là tội lớn, đúng không? Hay ông Lạc đích thân xác nhận với trụ sở đi? Chỉ cần xác định đó là làm giả, cho dù Dương: Tiêu là thần chết năm xưa, anh ta cũng sẽ xong đời!”

“Có lý!” Lạc Tông Cơ gật đầu đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play