Con người chỉ chết một lần, hoặc nặng như núi Thái Son, hoặc nhẹ như lông hồng, nêu hôm nay anh thực sự sẽ chệt ở đây, Lý Minh Hiên cũng không sợ gì cả.

Bởi vì anh tin cho dù mình chết, Dương Tiêu biết sớm muộn gì cũng sẽ báo thù rửa hận cho mình.

“Sắp chết đến nơi, anh còn cười gì?”

Người đàn ông to con nhíu mày hỏi.

Hơi thở Lý Minh Hiên yêu ớt, anh lạnh nhạt nói: “Lý Minh Trạch vân luôn độc ác tàn nhẫn, tốt xấu gì tôi cũng có chút. ảnh hưởng ở Đông Hải, nếu tôi chết ở Đông Hải, Lý Minh Trạch nhất định sẽ giết các người nhỗ cỏ tận gốc, tuyên bồ là các người giết tôi!”

“Sau đó, cậu ta lại phái một số lượng lớn tinh nhuệ đến giết hết các người, thông báo với bên ngoài rằng giêt các người là để trả thù cho tôi, từ đó khiên cho bản thân cậu ta có danh tiếng tốt. Tôi biết rõ thủ đoạn của Lý Minh Trạch, chờ sau khi tôi chét, trong mắt cậu ta các người đã hết giá trị”

“Sắp chết đến nơi, mẹ kiếp bớt làm trò trước mặt tôi, xuông địa ngục đi!”

Người đàn ông to con cười dữ tợn.

Lần này, Lý Minh Trạch đã đưa cho họ một trăm triệu tệ tiền thưởng, chỉ cân họ nghe theo sự điệu động của Lý Minh Trạch thì có thê dễ dàng kiêm được một trăm triệu tệ.

Nhìn chung cả nước, một trăm triệu tệ không phải là con sô nhỏ.

Mặc kệ Lý Minh Trạch có gây rôi cho bọn họ hay không, chuyện đó cũng không đáng kê, câu phú quý trong nguy hiểm, vì một trăm triệu tệ, họ quyết định mạo hiểm.

Nhìn thấy người đàn ông to con quyết định giêt mình, Lý Minh Hiên từ từ nhlái lại, anh đã chuẩn bị chết.

“Chết!” Người đàn ông to con hét lớn.

Vèol Giây tiếp theo, anh ta nắm chặt con dao sáng bóng đâm vào bụng Lý Minh Hiên.

BópIII Tuy nhiên, ngay lúc con dao sáng bóng chuẩn bị đâm vào bụng Lý Minh Hiên, đột nhiên cửa phòng tạm giam bị đá tung ra, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng lạnh sông lưng của Dương Tiêu.

“Anh tìm chết!” Nhìn thấy dao pha cách bụng Lý Minh Hiên chưa tới mười centimet, trong mắt Dương Tiêu chọt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Vèol Ngay sau đó, thân thể Dương Tiêu như bóng ma lao tới trước.

Cạch!

Ngay khi con dao pha sáng bóng sắp đâm vào bụng Lý Minh Hiên chưa đây một centimet, hai ngón tay của Dương Tiêu đã chạm vào con dao.

Anh chọt dùng lực, con dao pha sáng bóng không thê chịu nồi sức lực của Dương Tiêu lập tức bị gãy.

Nhìn thây dao pha của mình bị gãy, mí mắt của người đàn ông to con kia nhảy loạn xạ, ánh mắt anh ta kinh hãi nhìn Dương. Tiêu như nhìn chằm chằm vào ma.

con dao pha bình thường, mà là anh ta đặc biệt tìm người chê tạo ra, cực kỳ cứng cáp.

Bị Dương Tiêu dùng lực nhẹ làm gãy, người đàn ông to con thực sự kinh hãi.

“Điện hạ!” Lý Minh Hiên nghe thấy giọng của Dương Tiêu, anh đột nhiên mở mắt ra.

Giọng Dương Tiêu nhẹ nhàng vỗ về: “Xin lôi, tôi đên muộn!”

“Điện hạ!” Nghe Dương Tiêu nói thế Lý Minh Hiên cảm động đến mức bật khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play