“Vâng, lão đại!” Nhóm đàn em mài dao lạnh lùng nói.

Sau khi gửi tin nhắn, Cao Tử Thành lại lén chụp góc nghiêng của Dương Tiêu gửi cho Lý Minh Trạch.

“Cậu Lý, cậu biết người này không?

Tôi bị anh ta bắt nạt, hình như người này có thành kiến lớn với cậu, chăng lẽ người đến không có ý tốt?” Cao Tử Thành đánh chữ.

“Người này là ai? Chẳng lẽ là người tên Dương Tiêu kia?”

Bên trong nhà họ Lý ở Đông Hải, Lý Minh Trạch đang ngôi trên ghê chủ nhà, anh ta nhìn chăm chăm vào bức ảnh chụp khuôn mặt góc nghiêng của Dương Tiêu, trong mất hiện lên vẻ lạnh như băng.

Lý Minh Trạch dừng lại một lúc, anh ta khinh thường nói: “Cho dù là Dương Tiêu thì thế nào? Rốt cuộc thời đại thuộc về anh đã qua rồi! Nếu anh dám tới, vừa đúng lúc tôi sẽ khiến anh và Lý Minh Hiên cùng xung suôi vàng, có bạn cùng xuông suôi vàng, hai người sẽ không cô đơn!”

Cho tới lúc này, Lý Minh Trạch vẫn không để Dương Tiêu vào trong mắt, theo quan điềm của Lý Minh Trạch, cho dù Dương Tiêu tới cũng không thể xoay chuyền tình thế.

Như thể vị trí chủ nhà họ Lý ở Đông Hải thuộc về anh ta Lý Minh Trạch, cuôi cùng Lý Minh Hiên sẽ biến thành Rốt cuộc, sân bay, nhà ga cao tốc, ga một cái xác lạnh.

Khi tàu cao tốc đi nhanh, Dương Tiêu nhắm mắt tĩnh dưỡng, tiếp tục tiệp thu tâm pháp tôi cao của Long Môn.

Chỉ cân Lý Minh Hiên còn sông, đêm nay xử lý xong chuyện nội bộ nhà họ Lý, chuyện tiệp theo sẽ là trận chiên quyêt định giữa anh và Lucifer.

Lần này, anh muốn giết Lucifer, đồng thời xử lý Dương Bân Hàn, hoàn toàn nhỗ cỏ tận gốc, tránh gió xuân thổi qua lại mọc lên.

“Hành khách thân mến, ga đầu cuối của chuyến tàu này sắp đên, phía trước là ga đường sát cao tốc Đông Hải, xin hãy chuẩn bị xuống xe.

Ba tiếng trôi qua trong nháy mắt, tàu cao tốc sắp đên ga cuỗi.

Cộp cộp!

Dương Tiêu chẳng thèm nhìn Cao Tử Thành, anh đi về phía lối ra ga tàu cao tốc thành phô Đông Hải.

“Tên khốn, anh xong rồi, mẹ nó anh chết chắc!” Đôi mất của Cao Tử Thành đầy ớn lạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Tiêu.

Sau khi dút lời, Cao Tử Thành đi khập khiễng về phía lối ra tàu cao tốc.

“Đông Hải, đã lâu không gặp!” Ra khỏi bu cao tốc Dương Tiêu nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh rồi lắm bẩm một mình.

Lần cuối cùng anh đến Đông Hải là năm năm trước, trong nháy mắt năm năm đã trôi qua.

“Cậu Cao, cậu Caol”

Cao Tử Thành vừa đi khập khiểng ra khỏi ga tàu cao tốc, anh Đông nỗi tiếng ở Đông Hải đã khóa chất vị trí của Cao Tử Thành rồi hét lên.

Cao Tử Thành tức giận chỉ vào Dương Tiêu: “Anh Đông, là anh ta, chính là anh ta chơi đùa tôi trên tàu cao tốc, chặn anh ta, mau chặn anh ta, đừng để thằng ranh này chạy mắt!”

“Là tên nhóc này? Dám nhắm vào cậu Cao, các anh em, lấy vũ khí chém chết cậu tai” Anh Đông mạnh mẽ nhìn chằm chằm Dương “Tiêu lạnh lùng quát.

Vèo vèo vèo vèo vèol Trong phút chốc, ba mươi bốn mươi tên đàn em do anh Đông dẫn theo rút dạo sáng quặc trong xe ra, lao nhanh về phía Dương Tiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play