“Cục trưởng, bên dưới có mây mạng người. Tôi đoán chuyện này không đơn giản như vậy, có cân đưa tât cả về điêu tra không?” Đội trưởng đội phá án hỏi.

Vương Sách kích động nói: “Đúng, đưa về điều tra, nhanh chóng đưa thằng nhóc này về điều tra, nhanh, nhanh lên!”

Con trai Vương Tỉnh của ông ta ngã tầng chết, tâm lý của Vương Sách.

hoàn toàn suy sụp. Ông ta chỉ muốn giết Dương Tiêu, khiên Dương Tiêu bị vây hãm muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

“Đưa về điêu tra?” Lý Vân Long hơi sững sờ, sau đó chỉ vào Dương Tiêu nói với nhân viên điều tra vụ án: “Dẫn về? Cậu biết cậu ấy là ai không?”

“Cậu… cậu ấy là ai2” Đội trưởng đội phá án ngạc nhiên hỏi.

Lúc này, đội trưởng đội phá án không khỏi dây lên một suy đoán táo bạo, chẳng lễ anh chàng này có lai lịch rất lớn?

Nếu không, chỉ việc bắt giữ Vương.

Sách nhỏ bé này, sẽ không làm phiền đến cục trưởng Lý Vân Long!

Lý Vân Long lấy ra một tờ giấy chứng nhận ném cho đội trưởng đội phá án: “Nhìn kỹ!”

Đội trưởng đội phá án mỏ tài liệu, nhìn thầy thông tin trên tài liệu, đội trưởng đội phá án lập tức trợn tròn mắt.

Dương Tiêu, phó tổng phụ trách Long Anh.

“Từ nay ‘ về sau, thằng nhóc này sẽ là người của Long Ảnh, đứng thứ hai, tương lai kê nhiệm ông già này. Thật ra, cậu ây còn có một thân phận khác, chính là thần chết!” Lý Vân Long võ vai đội trưởng đội phá án.

“Cái gì? Cậu ấy là thần chết điện hạ?”

Đội trưởng đội phá án ngạc nhiên.

Cuối củng thì anh ta cũng biết tại sao chỉ bắt giữ Vương Sách lại quấy rầy đến nho lớn như Lý Vân Long, hoá ra là thần chết điện hạ đang ở đây.

Thần chết Dương Tiêu là ai?

Đó là vũ khí quan trọng nhất của đất nước, vô song trên thê giới.

Dương Tiêu bất lực nhún vai: “Ông già Lý, ông hơi không tốt rồi, tàm tạm thê thôi, khiêm tôn, khiêm tốn, tôi không muôn thân phận của mình bị người trong thành phó biết!”

“Tôi hiểu ý của cậu, cho nên tôi đã cho câu một thân phận mới đó thôi!

Phó tông phụ trách Long Ảnh, đứng thứ hai, đủ tốt chứ?” Lý Vân Long cười khà khà.

Dương Tiêu không vui nói: “Tôi đã xuât ngữ rồi, cũng lười nhúc nhịch, ông già Lý, ông không cần tra tắn tôi đến thê chứ?”

“Đây không phải ý của tôi, là ý của bên trên!” Vẻ mặt Lý Vân Long đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Ý của bên trên?

Dương Tiêu nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười, Lý Vân Long không”

cần nói nhiều, Dương Tiêu cũng hiểu Lý Vân Long đang ám chỉ điêu gì.

“Thật sự rất coi trọng tôi, bây. giò tôi chỉ muôn ôm vợ thoải mái vài ngày!”

Dương Tiêu rất bắt lực.

Mà Vương Sách choáng váng ngay tại chỗ đã trọn mãt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play