“Tên khốn!” Nhìn thấy Vương Sách nổi điên như thế, Dương Tiêu không khỏi năm chặt tay.

Vương Sách cầm Sa Mạc Chi Ưng chĩa vào đầu Tô Thiên Lung: “Thả người, lập tức thả người, nêu còn không thả, tôi sẽ thực sự giết cô ta!”

Lúc này, Vương Sách trông giống như một con sư tử bùng nô, đê cứu con trai Vương Tỉnh của mình, Vương Sách đã thực sự phát điên.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Tô Thiên Lung, Dương Tiêu không đành lòng: “Được! Tôi thả anh ta, ông cũng thả Thiên Lung ral”

“Bây giờ cậu không đủ tư cách đàm phốt với tôi, lập tức thả Tinh nhi, nêu không tôi sẽ giệt cô ta!” Vương Sách hét lên một cách điên cuông.

Lão già thành tinh, rốt cuộc gừng cảng già càng cay.

Vương Tỉnh đã làm đạo diễn điện ảnh và truyên hình cả đời, ông ta chỉ nhìn thoáng qua đã có thể thây Tô Thiên Lung rất quan trọng với Dương Tiêu, cực kỳ quan trọng.

Ông ta đang đánh cược, ông ta đang đánh cược giá trị của Tô Thiên Lung trong lòng Dương Tiêu.

Chỉ cần Dương Tiêu tha cho Vương.

Tỉnh, thì mọi chuyện sẽ giải quyết dê dàng.

Đến lúc đó, họ sẽ là dao, Dương Tiêu sẽ là cá, họ CÓ, thể tùy ý tra tấn Dương Tiêu đến chết.

“Lão nghé con, ông có gan thử xeml”

Dương Tiêu lại tức giận.

Anh gần như dõi theo Tô Thiên Lung trưởng thành, Dương Tiêu làm sao có thể nhìn Tô Thiên Lung không xảy ra chuyện được.

“Anh Dương Tiêu, không, đừng!” Đôi mắt Tô Thiên Lung lâp lánh đây nước mắt.

Cô biết rất rõ một khi Dương Tiêu thả Vương Tỉnh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nỗi.

“Thả người, chẳng lẽ cậu rất muốn tôi giết cô ta?” Vương Sách lại hét lên.

Nhìn chằm chằm Vương Sách đang rơi vào trạng thái bùng, nô, Dương Tiêu tự giêu: “Được! Tốt lắm! Rất tót!

Ông đang chơi cờ với tôi đúng không? Chúc mừng ông, ông đã tháng cược, Thiên Lung rât quan trọng với tôi, mạng sông của con trai ông rẻ mạt, có tôi ở đây, còn không bằng một sợi tóc của Thiên Lung!”

Nói xong, Dương Tiêu kéo Vương Tỉnh từ cửa số vào.

“Anh Dương Tiêu, không, không được!” Tô Thiên Lung bật khóc.

Nhìn thấy Dương Tiêu hy sinh mạng sống vì mình, Tô Thiên Lung cảm thấy đau nhói trong lòng.

“Thiên Lung, Vương Tỉnh thật sự không là gì so với an toàn của eml”

Dương Tiêu cười dịu dàng.

Nói xong Dương Tiêu ném Vương Tỉnh xuông đât như rác.

“Phù! Phù!” Lấy lại mạng sống từ rìa địa ngục, Vương Tỉnh như được miễn tội chết.

“Tinh nhi!” Nhìn thấy con trai mình bình an vô sự, khuôn mặt Vương, Sách hiện đầy biểu cảm gớm ghiếc.

Vương Tỉnh nhìn chằm chằm Dương Tiêu với vẻ mặt oán hận: “Mẹ kiếp, Dương Tiêu, không phải anh rất kiêu ngạo sao? Không phải muốn giết tôi sao?

Anh tới đi! Sao anh không dám nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play