Anh ta có thể cảm nhận được rõ một luồng sát khí đáng sợ đang khóa chặt trên người, như thể có một thanh kiếm sắc bén đang ần hiện sau lưng, sẵn sàng chặt đầu anh ta bắt cứ lúc nào.

“Ai?” Vương Tỉnh đột ngột quay lại.

Trong nháy mắt Vương Tỉnh quay lại, chỉ nhìn thấy cửa phòng chủ tịch đột nhiên biên thành đồng vụn, bóng dáng không giận mà uy của Dương Tiêu bước vào từ cửa.

Nhìn thấy rõ người tới, Vương Tỉnh kinh hãi như gặp ma: “Dương…

Dương Tiêu?”

“Anh Dương Tiêu!” Nhìn thấy Dương Tiêu đên, trong lòng Tô Thiên Lung đột nhiên nỗi sóng.

Dương Tiêu nhìn về phía Tô Thiên Lung, thây vải váy trước ngực Tô Thiên Lung đã bị rách, lộ ra quân áo màu trăng bên trong, một cơn tức giận vô hình bộc phát trong lòng Dương Tiêu ngay lập tức.

Dám khinh nhờn Tô Thiên Lung, đáng chết!

Năm đó khi Tô Thiên Lung bị bắt nat trong trại trẻ mô côi, Dương Tiêu vẫn nhớ rất rõ. Kê từ đó, Dương Tiêu đã hạ quyết tâm sau này sẽ bảo vệ Tô Thiên Lung, để cô gái nhỏ ngây thơ này không phải chịu bắt cứ tôn thương nào.

Trước đây anh đã từng làm chấn động Vương Tỉnh ở thành phố Trung Nguyên, nhưng không ngờ Vương Tỉnh không biệt sông chết lại có suy nghĩ vê Tô Thiên Lung.

Tô Thiên Lung được Dương Tiêu coi như em gái ruột, hành vi của Vương Tỉnh thực sự khiến Dương Tiêu tức giận.

“Xin lỗi Thiên Lung, anh đến muộn!”

Ánh mắt Dương Tiêu đầy dịu dàng.

“Không muộn, anh Dương Tiêu, không muộn!” Tô Thiên Lung rưng rưng nghẹn ngào.

Suýt chút nữa cô đã bị Vương Tỉnh xâm phạm thành công, may mà Dương Tiêu tới kịp, cứu cô ra khỏi biên khô.

Vương Tỉnh trợn tròn mắt, tức giận nói: “Đồ khón! Lại là anh phá hỏng chuyện tốt của ông đây, Dương Tiêu, con mẹ nó anh không sông tốt ở thành phố Trung Nguyên, chạy. đến Đề Đô làm gì? Ảnh biết thế giới bên ngoài rất nguy hiểm không? Anh có biệt anh chọc giận tôi nhi thế nào không?”

“Đúng là thế giới bên ngoài rất nguy hiểm! Trên thực tế Đề Đô rất ạn toàn với anh, nhưng tiếc là tôi tới rồi!”

Vương Tinh sững sờ, anh ta thật sự không ngờ Dương Tiêu lại kiêu ngạo như vậy.

Đối với anh ta mà nói Đề Đô rất an toàn, nhưng đáng tiếc, Dương Tiêu tới rồi?

Có ý gì? Chẳng lẽ Dương Tiêu tới thì anh ta sẽ gặp nguy hiệm?

Vương Tỉnh khinh thường nói: “Giọng điệu thật sự không nhỏ, Dương Tiêu, tôi đã bô trí hơn trăm tinh nhuệ ở bên ngoài, anh cho rằng hôm nay anh có thê sông sót đi ra ngoài sao?”

“Tinh nhuệ? Trong mắt tôi cái gọi là tỉnh nhuệ chỉ là một đám người ô hợp mà thôi!” Dương Tiêu thờ ơ nói.

Vương Tinh chế nhạo: “Thật sao?

Người đâu! Bắt tên khốn này lại cho tôi”

Vừa dút lời, vẻ mặt Vương Tỉnh càng nham hiểm hon, như thể Dương Tiêu sắp trở thành một cái xác lạnh băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play