Anh không ra tay thì tôi, vừa ra tay đã như sâm chớp giúp: Bạch Du Tĩnh loại bỏ đối thủ mạnh nhất trong nước.

Khiến quá trình triển khai ban đầu của Lý Hồ bị phá hỏng trong phút chốc, nữt thế tập đoàn trang sức Bạch Thức của Bạch Du Tĩnh muốn mở rộng sẽ rất thuận buồm xuôi gió.

“Hừ! Lần gặp mặt sau sẽ là ngày chết của cậu!” Lý Hỗ nói lời âm hiểm.

“Chúng ta đi!” Lý Hổ quay người dửng dưng rời đi.

Lý Hỗ và nhóm thuộc hạ của ông ta không hề do dự rời khỏi hiện trường cuộc thi vua đánh cược đá.

Vương Tuấn chết lặng, Lý Hồ rời đi, anh ta có thể làm gì?

Vương Tuấn vội vàng nói: “Hỗ gia, Hỗ gia, ông nói đi, tôi thì sao? Tôi đi đâu?”

“Cậu? Cậu là đồ vô dụng, đồ rác rưởi, cút ngay!” Lý Hỗ mắng mỏ không thương tiệc.

Kế hoạch của ông ta hoàn toàn bị phá VỠ, Vương Tuân đã mắt hết ý nghĩa với ông ta, bây giờ Lý Hỗ đương nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện sống chết của Vương Tuấn.

Trong mắt ông ta, Vương Tuần là một quân cờ trong bàn cờ của ông ta, khi quân cờ vộ dụng, Lý Hỗ đã từ bỏ Vương Tuấn ngay tại chỗ.

Cái gì! Mình là đồ vô dụng, rác rưởi?

Lý Hỗ còn bảo mình cút?

Nghe vậy, Vương Tuần như bị đánh vào đầu, anh ta hoàn toàn choáng váng.

“Hồ gia không được, ông không thể qua câu rút ván như thê này!” Vương Tuân lại vội vàng nói.

Đề họp tác với Lý Hồ, anh ta đã đánh cược danh tiếng nhà vô địch hai lần và âm thầm cầu kết với Lý Hỗ.

Bây giờ, chuyện bên trong đã bị phơi bày bản thân Vương Tuân đã hoàn toàn mất hết danh dự, dính tai tiếng.

Nếu lúc này Lý Hỗ không quan tâm đến anh ta, thì cuộc sông của anh ta sẽ hoàn toàn kết thúc.

Tình thế cấp bách, Vương Tuần đã trực tiếp đến trước mặt Lý Hỏ, chặn đường của Lý Hỗ.

Vẻ mặt Lý Hỗ chán ghét, ông ta đá Vương Tuần: “Tránh ra! Nếu cậu lại dám chặn tôi, tôi không ngại giết cậu!”

Bị Lý Hồ đá, Vương Tuấn ngã ngồi trên mặt đât.

Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trên người Lý Hỗ, vẻ mặt Vương Tuần như tro tàn.

Xong! Anh ta xong thật rồi!

Trứng chọi đá, nếu Lý Hỗ muốn giết anh ta tuyệt đôi sẽ dễ như trở bàn tay.

Lúc này, Lý Hồ dẫn đâu đoàn người rời khỏi hiện trường cuộc thi vua đánh cược đá, ông ta hiểu sâu sắc, bị Dương Tiêu lăn qua lăn lại như vậy, ông ta muốn có được chỗ đứng ở thị trường trong nước sẽ khó như lên trời.

Thấy thế, khuôn mặt ngọc xinh đẹp của Hộ Mộ Tranh nở một nụ cười nhàn nhạt, như thể tất cả những điều này đã năm trong dự đoán của cô.

“Hội trưởng Lý, đã đến lúc công bố vua đánh cược đá năm nay rồi chứ?”

Hoa Mộ Tranh nói.

Hội trưởng Lý già dặn sành sỏi, ông nào không hiệu ý của Hoa Mộ Tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play