Thời gian thực sự quá ngắn, họ không thê xem quá nhiều, thời gian đã kết thúc.

Mặc dù vậy, hàng trăm bậc thây lân lượt câm nguyên liệu mà mình thích ra khỏi địa điêm chọn, giao nguyên liệu thô cho người cất.

“Mời những thợ cắt đá bắt đầu cắt những đá thô mà các bậc thầy thầm định báu vật lựa chọn!” Người dẫn chương trình lại hét lên.

Vèo vèo vèo vèol Trong tích tắc, ánh mắt của hàng chục nghìn người có mặt đêu tập trung vào nguyên liệu thô.

Hôm nay là cuộc thi vua đánh cược đá diễn ra năm năm một lần. Về cơ bản những người tham gia đều là những người đam mê đánh cược đá trong nước. Họ nóng lòng muôn nhìn thấy thế hệ vua đánh cược đá mới.

Khẩu hiệu của giải đấu vua đánh cược đá này là công bằng công chính, nên việc cắt đêu được thực hiện dưới sự chứng kiến của mọi người.

Lý Hồ đưa Vương Tuân đên chỗ Bạch Du Tĩnh, ông ta cười âm u nói: “Cô Bạch, cho cô một lời khuyên, lập tức dẹp bỏ tất cả triển khai trong nước! Đầu với tôi, tập đoàn trang sức Bạch Thức của cô không có gì đáng nhắc tới! Vua đánh cược đá này chúng tôi muốn chắc rồi!”

Nhìn Lý Hộ tính trước kỹ càng, Bạch Du Tĩnh nắm chặt hai bàn tay nhỏ, cô ta thực sự không thích nhìn dáng vẻ cương quyết của Lý Hồ.

“Ông cứ chắc chắn như Vậy, vua đánh cược đá sẽ là của các người?”

Dương Tiêu chế nhạo.

Vương Tuần không hề đề ý tới Dương. Tiêu: “Không thì thê nào? Cậu cảm thấy tị trước mặt tôi và Hồ gia cậu còn có chỗ để ngọ nguậy?”

Từ ngữ, chắc chắn!

Giọng điệu, hùng hồn!

Như thể bọn họ đã lấy được danh hiệu vua đánh cược đá, như thể Dương Tiêu thật sự không có cơ hội ngọ nguậy trước mặt bọn họ.

“Thật sao?” Nhìn chằm chằm Vương Tuần thê thốt, khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên, lộ ra một vòng cung yêu ma.

“Đừng nói nhảm với cậu ta!” Trên mặt Lý Hỗ tràn đầy nụ cười đắc ý.

Vương Tuấn nhìn chằm chằm Dương Tiêu với một nụ cười âm u. Trong cuộc thi vua đánh cược đá lân này bọn họ đã âm thầm động tay động chân. Trong tình huông họ đã điêu khiển, cho dù Dương Tiêu là cao thủ thầm định báu vật, cho dù hiện trường có nhiều cao thủ, thì cuộc thi vua đánh cược đá này bọn họ đã được định sẵn sẽ bị đánh bại trở về.

Nụ cười yêu ma của Dương Tiêu tồn tại rất lâu, như thể anh đang nắm quyên kiểm soát mọi thứ trong cuộc thi vua đánh cược đá này.

Vẻ mặt Bạch Du Tĩnh rất tái nhợt, cô ta không khỏi thở dài, gừng càng già càng cay, mà Lý Hồ lại âm thầm mua chuộc cập cao của cuộc thi vua đánh cược đá, khiến bây giờ cô ta rơi vào thế bị động.

Dương Tiêu có thể nhìn ra tâm trạng của Bạch Du Tĩnh lúc này đang rồi loạn, anh cười nói: “Cô Bạch, tin tôi không?”

“Tôi… tôi tin!” Bị Dương Tiêu hỏi, gương mặt xinh đẹp của Bạch Du Tĩnh ửng hồng.

Nhìn vào đôi mắt trong sáng của Dương Tiêu, không hiêu sao trái tim Bạch Du Tĩnh lại đập thình thịch, cô ta chỉ cảm thấy hai má nóng lên, một loại thích thú khó tả tràn ngập trong không khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play