Cách đây năm năm Lý Hỗ bị một người đản ông bí ẩn đưa đi, mà đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng bị tấn công trong khu rừng nhiệt đới cách đây năm năm.

Dương Tiêu không khỏi suy đoán táo bạo, chẳng lẽ trong đây có liên quan gÏ?

Không t biết vì sao, Dương Tiêu chỉ cảm thấy Vương Đông Nam Á này vừa xa lạ vừa quen thuộc?

Là bạn hay là thù?

Tuy nhiên từ Lý Hồ, Dương Tiêu có thể biết Vương này hàn đã ở tuôi trung niên và đã có một đứa con.

Bạch Du Tĩnh nói: “Trong hội nghị thầm định báu vật này, Lý Hỗ đã đặc biệt làm nên tên tuổi cho ngành kinh doanh châu báu của mình. Bên ông ta có hai vương miện, tức là đã hai năm liên tiệp giành được chức vô địch của vua đánh cược đá. Nếu lần này người này lại giành được danh hiệu vua đánh cược đá, thì ông ta sẽ vô địch ba lần!”

“Xem ra bên kia có chuân bị mà đên, không sao, có tôi cái gì cũng đều có thế biến thành thần kỳ!” Dương Tiêu cười khẽ nói.

Vốn dĩ Dương Tiêu không có hứng thú với buổi đánh cược đá này, nhưng vừa rồi, thái độ kiêu ngạo của Lý Hồ và tham vọng của Vương Đông Nam Á đã khiến Dương Tiêu phản cảm.

“Tôi tin anh!” Bạch Du Tĩnh cười dịu dàng.

Mười một giò sáng, buổi đánh cược đá chính thức bắt đâu.

Một người, dẫn chương trình hét lên: “Xin mời tất cả các thí sinh vào vị trí của mình!”

Cộp cộp cộp!

Trong phút chốc, có rất nhiều người ở trong nước quan tâm lần lượt đi ra.

Nhìn quanh, có ít nhất vài trăm người tham gia.

Không phải ai cũng có thể tham gia cuộc thi vua đánh cược đá này, chỉ có đại diện từ các hãng trang sức lón và các báu vật nổi tiêng trong nước mới đủ điều kiện tham gia.

“Dương Tiêu, trông cậy vào anhl”

Bạch Du Tĩnh hơi lo lăng nói.

Dương Tiêu an ủi: “Cô Bạch, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cô thât vọng!”

“Một người không có lai lịch gì cũng dám tham gia cuộc thi vua đánh cược đát” Lý. Hồ nhìn thầy Dương Tiêu tham gia, ông ta lộ ra vẻ khinh thường.

“Cuộc thi bắt đầu, xin mời tắt cả các thí sinh vào địa. điểm!” Người dẫn chương trình cầm micro hét lên.

Vừa bước vào địa điềm, một người đàn ông khoảng ba mươi tuôi nhìn Dương Tiêu nói: “Cậu là Dương Tiêu Ả không? Tôi tên Vương Tuân! Tôi là người của Hỗ gia, loại người đục nước béo cò như cậu có tư cách gì tham gia cuộc thi vua đánh cược đá?

Tôi khuyên cậu, nên nhanh chóng rời khỏi đây, tránh bị xấu hồi”

Người đàn ông tên Vương Tuần tỏ vẻ rất khinh thường, như thê Dương Tiêu là kẻ sống tạm bợ, như thể Dương Tiêu tham gia cuối cùng chỉ có thê mật mặt.

Nhưng, Dương Tiêu thực sự là một nhân vật nhỏ, kẻ sông tạm bọ không đáng coi trọng sao?

Nhìn vẻ mặt đây khinh thường của Vương Tuân, Dương Tiêu chê nhạo: “Anh là người được gọi là nhà vô địch hai lần kia đúng không?”

“Đúng vậy, là tôi!” Vương Tuần đứng thăng lưng, vẻ mặt đây kiêu ngạo.

Anh ta đã hai lần liên tiếp đoạt danh hiệu vua đánh cược đá trong nước, thông trị ngôi vua đánh cược đá trong nước trong suốt mười năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play