Trên đường đi, Dương Tiêu gọi cho Đường Mộc Tuyết, đề Đường Mộc Tuyết yên tâm.

“Dương Tiêu, bên này!” Vừa đên vị trí của Bạch Du Tĩnh, Bạch Du Tĩnh.

trong bộ đồ công sở màu trắng vẫy tay với Dương Tiêu.

Dương Tiêu bước tới trước mặt Bạch Du Tĩnh: “Cô Bạch! Tình hình bên cô thế nào?”

Đây là một quảng trường ở Đề Đô, tập trung rất đông người, ít nhất có hàng chục nghìn người tụ tập.

Lúc này là khoảng mười giờ ba mươi phút sáng, Dương Tiêu có hơi ngạc nhiên, sao lúc này lại có nhiêu người tụ tập ở khu vực này như vậy.

“Hôm nay là hội nghị thâm định báu vật được tổ chức năm năm một lần ở Thiên Phủ Chi Quốc. Nói chính xác thì là hội đánh cược đá, bởi vì hiện trường cơ bản chỉ đánh cược đá. Sở dĩ cứ năm năm một lần lại hoành tráng như vậy là vì sẽ chọn vua đánh cược năm năm một lần ở trong nước!” Bạch Du Tĩnh giải thích.

“Vua đánh cược?” Dương Tiêu ngạc nhiên.

Bạch Du Tĩnh cười nói: “Vua đánh cược đá, gọi tắt là vua đánh cược!”

“Hiểu rồi! Sở dĩ ông Bạch mời tôi đến là có liên quan đên đại hội đánh cược đá này!” Dương Tiêu bỗng hiều ra.

Trước đây anh đã từng tham gia một số hoạt động thâm định báu vật ở thành phổ Trung Nguyên, chỉ cần người có môi quan hệ tốt với anh đều biết anh rất giỏi trong việc thầm định báu vật.

Bạch Du Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, trước mặt Dương Tiêu, cô ta không giống một nữ chủ tịch núi băng, mà giống như một cô chị ít nói nhà bên.

Bạch Du Tĩnh nói: “Trước mắt tập đoàn trang sức Bạch Thức đã mở chỉ nhánh khắp cả nước. Tôi nghĩ, thực tế nước chúng ta là một thị trường trang sức lớn, nếu bắt đầu mở thương hiệu nổi tiếng của riêng mình, cũng sẽ có hiệu quả và được lợi rất nhiều! Ôn bên trong mở rộng bên ngoài!”

“Ừ! Ôn định trong nước phát triển ra nước ngoài, không tệ!” Dương Tiêu rât công nhận điêu đó.

Bạch Du Tĩnh lại nói: “Hiện tại tập đoàn trang sức Bạch Thức chỉ phân bố ở các vùng lớn trong nước, không có ảnh hưởng gì. Tôi tìm anh giúp là đề xem xem anh có thể giành được danh hiệu vua đánh cược đá hay không. Sau đó nâng cao tên tuôi của tập đoàn trang sức Bạch Thức, mở rộng tầm ảnh hưởng trong nước!”

“Lấy được danh hiệu vua đánh cược đá? Coi trọng tôi đến thê à?” Dương Tiêu dở khóc dở cười.

Trong mắt Dương Tiêu, ý tưởng của Bạch Du Tĩnh là đúng, dù sao tập.

đoàn trang sức Bạch Thức chủ yêu sản xuât đỗ trang sức, nêu vua đánh cược đá làm việc ở tập đoàn trang sức Bạch Thức thì sẽ có thêm rât nhiều mánh lưới quảng cáo.

Một trong những điều quan trọng nhất trong kinh doanh thời buôi này này là người nồi tiêng!

Bắt kỳ ngành nào cũng cần những người mang tính đại diện và những mánh lưới quảng cáo hấp dẫn.

Nếu vua đánh cược đá gia nhập tập đoàn trang sức Bạch Thức, thì việc ảnh hưởng chắc chắn sẽ tiết kiệm chỉ phí hơn so với việc tìm một ngôi sao lớn làm người phát ngôn.

Bạch Du Tĩnh cười tinh nghịch nói: “Kỹ năng nhiều không đè người! Tôi tin tưởng thực lực của anhl”

“Tôi không tin vào thực lực của mình!

Thôi, nói chuyện chính, người Vương Đông Nam à kia thì sao?” Dương Tiêu hỏi.

Bạch Du Tĩnh chỉ vào một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn ở cách đó không xa: “Anh có thấy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play