ChátI!!

Dứt lời, khuôn mặt mo của Park Joon Hyun đỏ bừng, như thể gián tiếp bị Dương Tiêu tát thật mạnh.

Nhóm kỳ thủ cờ vây đến từ Hàn Quốc nhìn bàn cờ thấy Park Joon Hyun bị giết rồng, mí mắt của bọn họ nhảy loạn xạ, trong phút chốc sôi trào.

“Giết rồng, Joon Hyun lại có thể bị thằng nhóc này giết rồng lớn?

Chương 1595 Không… không phải chứ?”

“Ôi trời! Joon Hyun thế mà thua, Joon Hyun vậy mà thua thật, rất khó tin đúng không?”

“Xong rồi! Xong rồi! Joon Hyun vậy mà lại thua, chuyện… chuyện…”

Vẻ mặt của đám người Hàn Quốc đầy kinh ngạc, sự kiêu ngạo ngút trời lúc nãy đã biên mất ngay tại chô.

“Thắng? Chúng ta thực sự đã thắng?”

Nhóm bậc thầy cờ vây có mặt tại hiện trường tỉnh lại táo, họ nhìn thầy Dương Tiêu lại có thê giết rồng thành công, ai nấy đều bàng hoàng.

Vốn dĩ bọn họ không lạc quan về Dương Tiêu, nhưng ai biết được Dương Tiêu lại mang đến cho bọn họ một bât ngờ cực lớn.

Thắng, Dương Tiêu đã thắng. một cách quá. triệt đề, mặc dù quá trình diễn ra vô cùng gay cân.

“Thắng rồi, chúng ta thực sự đã thăng!” Cát Huu thốt lên.

Bạch Nguyên Kiệt kích động, ông tiến lên vỗ vai Dương Tiêu: “Nhóc giỏi, Chương 1595 ông già này thật sự không nhìn lầm cậu!”

“Ông Bạch quá khen!” Lúc này Dương Tiêu mới chậm rãi đứng dậy.

Ván cờ kết thúc, Dương Tiêu tắt mắt rông nên, nhìn Park Joon Hyun đang có vẻ mặt như tro tàn, khóe miệng anh hơi nhếch lên hiện ra vẻ lạnh lẽo.

Thua, Park Joon Hyun này cuối cùng vân thua.

Tuy nhiên, Dương Tiêu thừa nhận Park Joon Hyun này thực sự là một kỳ tài cờ vây, được người Hàn Quốc ca ngợi là kỳ tài cờ vây năm nghìn năm có một, điều này không hề hư ảo.

Nếu mình thực sự không dùng sự trợ giúp mắt rồng nến phân tích bỗ cục bàn cờ, đơn phương đâu với anh ta, có lẽ khả năng chiến thắng của Dương Tiêu và Park Joon Hyun là năm năm.

Có điều, cuộc đối đầu giữa các cao thủ cờ vây thường là một quá trình khá dài.

Thời xa xưa, những cao thủ cò vây đó, chơi một ván trong ba ngày ba Chương 1595 đêm cũng không thành vấn đề.

Dương Tiêu vẫn còn rất nhiều việc phải làm, anh không muôn lãng phí quá nhiều thời gian với Park Joon Hyun.

Bây giờ Đường Mộc Tuyết đã đến Đề Đô, Dương Tiêu cũng mong trở vê bên cạnh Đường Mộc Tuyêt sớm hơn.

Tí tách! Tí táchl Lúc này, nhìn bàn cờ nơi bị Dương Tiêu giệt rồng, trán Park jJoon Hyun đổ đầy mò hỗi lạnh.

Sắc mặt anh ta cực kỳ tái nhợt, như sắp rách cả mí mắt, hoàn toàn không thê tin được mình lại có thể thua trong tay một tên đàn em vô danh.

Park Joon Hyun là một thiên tài cờ vây, anh ta vừa nhìn đã có thể nhận ra, từ lúc bắt đầu chưa đi được mây bước anh ta đã bị lừa.

Ngay từ đầu, anh ta đã bị Dương Tiêu dắt mũi.

Tât cả chém giệt, tật cả các quân đen anh ta ăn của Dương. Tiêu, đêu là do Dương Tiêu cô tình để anh ta ăn, là ảo giác do Dương Tiêu cô ý tạo ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play