“Thằng… thằng nhóc này là ai? Trông lạ thê, trước kÌa không có ở trong đội đúng không?”

Nhóm cao thủ cờ vây trong nước lần lượt nhìn nhau, trên mặt đêu lộ ra vẻ nghỉ ngờ.

Đúng vậy, bọn họ chưa từng gặp Dương Tiêu, càng không biêt Dương Tiêu mạnh đến mức nào.

“Tôi biết ngay mà, thằng nhóc này nhất định sẽ tới!”

Nhìn thấy Dương Tiêu đến, Cát Hưu thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó, ông đã đầu một trận cờ với Dương Tiêu, sau một trận chiến khốc liệt, cuôi cùng ông đã thua Dương Tiêu, thua Dương Tiêu một nước cờ.

Vừa nãy Cát Hưu còn đang nghĩ, cho dù mây ông già bọn họ bại trận thì trong nước còn ai có thể đầu lại tên Park Joon Hyun này.

Càng nghĩ, Cát Hưu chỉ có thể nghĩ đến Dương Tiêu, một tài năng trẻ.

“Ò2? Anh muốn chơi cờ vây với tôi?”

Park Joon Hyun chế nhạo nhìn Dương Tiêu.

Dương Tiêu khoanh tay trước ngực nói đùa dí dỏm: “Biết thái độ ngôi tít trên cao của anh khiến người khác rất khó chịu không?”

“Thật sao?” Park Joon Hyun nhìn chằm chằm Dương Tiêu với vẻ khinh thường mãnh liệt: “Máy lão già trong giới cò vây Trung Hoa các người đêu thua, một người trẻ tuổi như anh có tư cách gì đầu với tôi? Không phải tôi coi thường anh, đầu với tôi, hỏi thử, anh xứng không?”

Park Joon Hyun hoàn toän không để Dương Tiêu vào mắt, như thê đừng nói là Dương Tiêu chơi cờ vây với anh ta, cho dù Dương Tiêu xách giày cho anh ta cũng không xứng.

Frnmmamremmmmmnnnnn—nesnneaseernnnmrnrenrmmrmnrrn Nhìn Park Joon Hyun không ai bì nỗi trước mặt, khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên, trên mặt tràn đây vẻ mỉa mai.

“Bọn chày gỗ các người đều tự cao tự đại nhữ vậy?” Dương Tiêu chế nhạo.

Park Joon Hyun nghe vậy, anh ta khinh thường: “Đồ khốn Ăn nói cho tử tế vào, còn dám nói bậy nữa, tin tôi đánh gãy răng chó của anh không!

Người như anh hoàn toàn không đủ tự cách làm đổi thủ của tôi. Kỳ thủ Trung Hoa các người không có ai, chỉ biết tìm một tên hê múa mép khua môi thôi hả?”

Như đã biết, Hàn Quốc ghét người khác gọi mình là chày gỗ nhất, Park doon Hyun cũng không ngoại lệ.

Nhóm cao thủ cờ vây có mặt tại hiện trường nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Dương Tiêu đầy vẻ nghỉ ngờ.

“Thằng nhóc này là ai? Hình như trước đây không xuất hiện thì phải?”

“Không biết! Chẳng lẽ cậu ấy là nhân tài mới nỗi của cờ vây ở nước ta?

Trông không giông, chưa từng nghe quaf”

“Thôi thôi! Được thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt đích thân mời tới, nhất định không phải tồn tại tầm thường, tiếp theo chúng ta cứ chờ xeml”

So ra, những người của Hiệp hội cờ vây đêu là những người dày công tu dưỡng hơn nhiêu so với những người của Hiệp hội võ thuật, hiện tại, trông có nhiều người chế nhạo Dương Tiêu.

“Đúng vậy, người Thiên Phủ Chi Quốc các người thích múa mép khua môi. Điều này đã được thế giới công nhận, trước mặt Joon Hyun, các người là cái thá gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play