“Không… không sao!” Hoa Mộ Tranh nhìn ni chằm vào mắt Dương Tiêu, đôi mắt đẹp si mê một lúc rồi dần dân tỉnh táo lại.

Ở trước mặt Dương, Tiêu, cô hơi xáu hổ, Hoa Mộ Tranh vốn luôn có lòng tự trọng cao, bị người ta tát vào mặt lại bị Dương Tiêu nhìn thấy, khiến Hoa Mộ Tranh muốn tránh khỏi cảnh tượng này.

Phụ nữ là người yêu cái đẹp, vì lẽ đó, Hoa Mộ Tranh chỉ muôn thê hiện những mặt tốt nhất của mình trước mặt Dương Tiêu.

Dương Tiêu thật sự không ngờ mình còn chưa tới nhà họ Dương, vừa đến công ty đã xảy ra cảnh tượng này.

Anh hít sâu một hơi nhìn Liễu Đồng: “Bà dám kiêu ngạo, độc đoán trên địa bàn của tôi, bà thật to gan!”

Vừa trở về Đề Đô, mọi chuyện xảy ra ở Đề Đô khiến cho lửa giận của Dương Tiêu không tiêu tan được.

“Tôi to gan? Tôi thấy các người mới là người to gan, biệt nơi này là nơi nào không? Đây là Đề Đôi Các ngươi từ bên ngoài tới muốn làm ăn ở Đề Độ còn không dám nghe lệnh của tôi, tôi thấy các người không muộn lăn lộn nữa!” Liễu Đồng không hề kinh hãi.

Bà ta xuất thân từ nhà họ Liễu ở Đề Đô, nhà họ Liễu là một gia đình quý tộc thuộc hàng đại gia ở Đề Đô. Tử trước đến nay bà ta luôn kiêu ngạo, không bao giờ để mắt tới người thưởngĩ đặc biệt là những người không phải người địa phương. Bị Liễu Đông áp chê không phải sô ít, dưới áp bức địa vị của nhà họ Liễu những người ngoài này đành phải im hơi lặng tiêng.

Chỉ là Liễu Đồng nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới, Dương Tiêu sẽ không nhẫn nhịn tính tình xấu của bà ta.

Trân Khải không vui nói: “Đô đàn bà xâu xa này, kỳ thị người ngoài đúng không? Người ngoài trộm đô nhà bà hay ăn cơm nhà bà hả?”

“Xí! Bọn người ngoài các người chẳng mãy ai tốt cả. Ở Đề Đô này, là rồng cũng phải năm cho tôi, là hỗ cũng phải năm sắp cho tôi. Bọn người ngoài các người dám kiêu ngạo ở Đề Đô, thật sự chán sống!”

Liễu Đồng rất khinh thường.

Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh đi, anh biết đây là phân biệt vùng miên, phân biệt vùng miễn trăng trợn.

Loại chuyện này tồn tại ở trong nước, người dân ở Đề Đô cũng rất bài ngoại, những điều này Dương Tiêu đều hiểu.

Chỉ là Dương Tiêu không ngờ mình sẽ gặp được một nhân vật điển hình như Liễu Đồng.

Trần Khải nồi giận: “Này, đô đàn bà xâu xa, thử nói lại xem, người ngoài không có ai tốt, tội nghĩ đồ khôn nạn nhà bà mù mắt rồi nhỉ? Bà cho răng hành vi chó cậy thế chủ rất cao thượng hả?”

“Cậu mắng ai là đồ xấu xa hả?” Liễu Đông càng tức giận hơn.

Là người của nhà họ Liễu ở Đề Đô, là em gái của chủ nhà họ Liễu, ai dám mắng bà ta là đồ đàn bà xấu xa?

Tràn Khải tức giận mắng: “Ông đây măng bà đấy, đô đàn bà chanh chua, đô đàn bà xâu xal”

“Cậu… thằng khốn nạn, cậu tìm chết!”

Liễu Đồng bị Trần Khải chọc giận thân thê run lên.

Bà ta nhìn chằm chằm vào Trần Khải, nếu ánh mắt có thể giết người, e răng Trần Khải đã bị tan thành tro rồi.

Trần Khải muốn tiếp tục mắng, nhưng Dương Tiêu đã kéo Trần Khải lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play