Thấy cảm xúc của Dương Tiêu quá kích động, lễ tân của khách sạn sợ hãi chỉ về phía đông: “Đi hướng đó, là một chiếc xe taxi không có biên số xe.

Chúng… chúng tôi đã báo cảnh sát rôi!”

“Cảm ơn!” Ném xuống một câu, Dương Tiêu vội vàng leo lên Maserati đi nhanh vê hướng đó.

Lúc này, ngoại ô phía đông.

Người đàn ông xấu xí một mình lái xe vào phía trong của một công trường xây dựng.

“Hầu Tử!” Triệu Vô Cực đang chờ sản vây tay.

Người đàn ông xấu xí nhìn thấy Triệu Võ Cực lập tức xuông xe cười khà khà nói: “Cậu Triệu, tôi đã đưa người tới, anh xem hai triệu tệ kia?”

“Yên tâm, Triệu Vô Cực này luôn chú ý đến uy tín, đã nói đưa hai triệu tệ thì nã đưa hai triệu tệ, nhưng tôi muôn kiểm tra hàng trước!” Triệu Vô Cực hào hứng nói.

Người đàn ông xấu xí tên Hầu Tử nói: “Cậu Triệu cứ yên tâm, Hầu Tử này làm việc chưa bao giờ thất bại!”

Nói xong, Hầu Tử mở cửa xe, thấy Đường Mộc Tuyết đang nằm trong xe nhắm nghiền đôi mắt gợi cảm.

“Ừng ực!” Nhìn dáng người vừa lồi lõm vừa gợi cảm của Đường Mộc Tuyết, Triệu Vô Cực không nhịn được nuôồt nước bọt ừng ực.

Miệng anh ta khô khốc, anh ta nóng lòng muốn ôm Đường Mộc Tuyết vào lòng khinh nhòn ngay lập tức.

“Cậu Triệu, không có vấn đề gì chứ?”

Hầu Tử nói đùa.

Sau đó Triệu Vô Cực lấy ra một tắm chỉ phiếu: “Nhớ kỹ, chuyện này phải giữ bí mật cho tôi. Một khi bị lộ, đừng trách nhà họ Triệu chúng tôi tàn nhẫn!”

“Hiểu mà, hiểu mà!” Sau khi nhận tấm chỉ phiêu hai triệu tệ, trên mặt Hầu Tử lập tức nở nụ cười.

Đối với anh ta, hai triệu tệ không phải là con số nhỏ. ‘Với SỐ tiền này, tât nhiên anh ta phải kín tiếng. Nếu không, với bồi cảnh của nhà họ Triệu thì rất dễ bị giết.

Triệu Vô Cực vung tay: “Đi đi!”

“Ừ!” Sau khi lấy được tiền, Hầu Tử chẳng. thèm ngó tới xe taxi nữa, lập tức rời đi.

Vừa ra khỏi con hẻm u ám này, một chiếc Maserati dừng lại trước mặt Hầu Tử.

Bên trong xe, bước xuống xe là bóng dáng ngập tràn sát khí của Dương Tiêu: “Đường Mộc Tuyết đâu?” – “Anh… anh là ai?” Hầu Tử gần như chết đứng.

Vừa mới làm chuyện trái lương tâm xong rồi bị người ta tra hỏi, quả thật quá doạ người.

Dương Tiêu túm cỗ Hầu Tử, nhắc bồng Hầu Tử lên khỏi mặt đất như một con gà con.

“Đường Mộc Tuyết đâu?” Dương Tiêu trâm giọng nói.

Vẻ mặt anh vô cùng lạnh lẽo, khí thế hụng ác trào ra, như đi từ địa ngục đến khiến người ta không rét mà run.

Lửa giận dâng trào, sát khí sôi trào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play