Nghe thấy lời của Đường Mộc Tuyết, Miyamoto Ichiro kích động nói: “Đúng vậy, tôi là cậu chủ trẻ tuổi nhà

Watanabe, người đẹp, còn không mau lao vào vòng tay của tôi!”

“Nếu hôm nay phục vụ tôi thoải mái, tôi sẽ vung tay cho cô năm triệu tệ, xe sang và nhà lâu đều có cả, đủ đề cô phần đầu cả đời!”

Anh ta còn không biết bây giờ Đường Mộc Tuyết đã là chủ tịch tập đoàn Tuyết Tiêu, nên mới dám nói khoác không biết ngượng.

“Năm triệu tệ? A phil Năm triệu tệ không đáng nhắc tới trước mặt Mộc Tuyết nhà tôi!” Lam Vi Vi khinh thường nói.

Đường Mộc Tuyết nhíu mày: “Hãy chú ý lời nói của anhl”

Nhìn thây Miyamoto lchiro tỏ vẻ như được anh ta nhìn trúng là vinh hạnh lớn, Đường Mộc Tuyết thực sự chán ghét.

“Sao hả? Năm triệu tệ vẫn chưa đủ?

Không sao, chỉ cân hai người đẹp làm tôi và Ono-kun sảng khoái. Năm triệu tệ không đủ thì năm mươi triệu tệ, năm mươi triệu tệ không đủ thì tôi sẽ cho cô năm trăm triệu tệ, năm trăm triệu tệ, đủ rồi chứ?” Miyamoto lchiro tỏ vẻ mê đắm.

Tục ngữ nói, chết dưới hoa mẫu đon, trở thành quỷ cũng phong lưu.

Đường Mộc Tuyết đẹp như vậy, còn Lam Vi Vi cũng không tệ, loại phụ nữ cực phẩm này chơi sẽ vui vẻ, tiêu thêm tiền cũng không ảnh hưởng đến tổng thẻ.

Dương Tiêu không chịu được nữa: “Hừ! Năm trăm triệu tệ? Cho dù là năm tỷ tệ, anh cũng không có tư cách xách giày cho Mộc Tuyết nhà tôi!”

Long Môn có vô số của cải và gần như kiểm soát huyết mạch của nền kinh tế toàn cầu, trong mắt Dương Tiêu năm trăm triệu tệ không đáng giá.

“Khốn nạn! Ở chỗ này tên đầu heo nhà anh có tư cách nói chuyện hả?”

Miyamoto Ichiro tức giận mắng.

Thanh niên Ono không thể kiềm chế được sự bôn chôn trong lòng, mặt đỏ bừng nói: “Miyamoto-kun, tên đầu heo này đã không biết sống chết, hai chúng ta hãy nhanh chóng ném nó ra ngoài, lát nữa còn có thê chơi vui vẻ với hai người đẹp trước mặt này!”

“Ha ha ha ha! Tốt tốt tốt, Ono-kun, nghe theo anh hết!” Miyamoto cười thoải mái.

Ngạy sau đó, ánh mắt anh ta tàn nhân khóa chặt vào Dương Tiêu: “Ono-kun, xử lý tên đầu heo này!”

“Xử lý anh ta!” Thanh niên Ono cười âm hiệm, giơ tay đánh Dương Tiêu.

Sắc mặt Đường Mộc Tuyết thay đổi: “Dương Tiêu cân thận!”

“Hai tên các người không biết sống chết, dám xông vào chỗ của bà cô này, muôn chết đúng không?” Lam Vi Vi nồi trận lôi đình.

Hôm nay là ngày quan trọng cô tiếp _ đãi Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, nhưng lại bị hai người Nhật này chen ngang.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lam Vi Vi muôn ngăn lại, nhưng đã không kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play