Dương Tiêu nhếch môi: “Tôi thực hiện nhiệm vụ không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng bắt chấp mưa đạn, những Ì: lần đó không bị thương? Nếu thân thể không cứng như sắt, e là tôi đã đánh cờ với diêm vương từ lâu rồi!”
Lúc này Bạch Du Tĩnh mới công nhân lời của Dương Tiêu, cô ta biết mỗi lần chấp hành nhiệm vụ hầu như Dương Tiêu sẽ ở bên bờ vực của sự sóng và cái chết, biết một chút kỹ thuật chữa bệnh cũng là điều bình thường.
“Đến đây, xoa bóp chỉ có thể giúp cô giảm đau chứ không thể chữa tận góc!” Dương Tiêu cười dịu dàng.
Nhìn thây vẻ mêm mại trên khuôn mặt của Dương Tiêu, lại nhìn vào đôi mất của Dương Tiêu không chút thô tục. Cộng thêm, lúc này eo của Bạch Du Tĩnh NG sự rất đau, cuối cùng cô ta cũng gật đầu.
Dương Tiêu cười nhẹ: “Như vậy mới đúng, năm trên sô pha, nhất định phải nằm sắp, giữ thẳng eol”
“Được… được!” Bạch Du Tĩnh xấu hỗ không chịu nồi.
Một khi mình nằm sắp trên ghế SÔ pha, chẳng phải tên ngôc này sẽ nhìn thây tất cả những đường cong duyên dáng của cơ thê mình sao?
Hơn nữa, nghĩ đến việc Dương Tiêu ân vào eo mình Bạch Du Tĩnh không kìm được đỏ mặt.
Đối mặt với một người đẹp mềm mại, Dương Tiêu cũng không có nhiều tầm trạng thất thường.
Quá nhiều thử thách sinh tử đã khiên trái tim của Dương Tiêu như một tảng đá, không thể tạo ra quá nhiều gợn sóng.
Anh hiểu sâu sắc thân là lưỡi dao sắc bén của đất nước, một khi sơ suất một chút, có thể sẽ mất rất nhiều đồng đội.
Ngoại trừ Đường Mộc Tuyệt, không có người phụ nữ nào có thê thu hút được Dương Tiêu, cho dù là chủ tịch Bạch lạnh lùng cũng không ngoại lệ.
Cách lớp quần áo, Dương Tiêu đặt tay phải của mình lên phần thắt lưng bị tắc nghẽn nghiêm tron nhất của Bạch Du Tĩnh, ấn nó theo phương pháp đặc biệt của Trung y.
“Ưml”
Sau khi bị Dương Tiêu ấn vào phần eo bị thương nặng nhất, Bạch Du Tĩnh không kìm được kêu lên một tiêng.
Sau khi cơn đau nhẹ qua đi, gương mặt ngọc bích tinh xảo của Bạch Du Tĩnh hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì theo sau đó là từng lớp thoải mái, rõ ràng cơn đau ở eo cũng dần dần biến mất.
Sự thoải mái này là điêu mà trước đây Bạch Du Tĩnh chưa bao giờ cảm nhận được, khiến cô ta suýt thốt lên một lần nữa, nhưng Bạch Du Tĩnh bị sự xấu hỗ kỉm lại. .
Đam Mỹ HàiChưa tới ba phút, Dương Tiêu dừng lại cười nhẹ: “Được rồi, đứng dậy cảm nhận chút đi!”
“Được rồi à?” Bạch Du Tĩnh ngạc nhiên không chắc chắn.
Cô ta đứng dậy, đúng là cảm thấy ‹ ở eo không đau chút nào, điều này tốt hơn gấp. mười lần so với việc uỗng thuốc giảm đau.
“Thật sự không đau nữa, Dương Tiêu, anh cũng giỏi ghê!” Bạch Du Tĩnh không tin được nói.
Dương Tiêu cười dịu dàng: “Tiếc là không có kim bạc, nêu có kim bạc, hôm nạy tôi có thể thử giúp cô chữa lành vết thương ở eol”
“Hả? Anh có thể giúp tôi chữa lành vết thương ở eo?” Bạch Du Tĩnh rất kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT