Sau khi tiễn Mộc Tử Tỉnh lên đường, Ám Kim Long Vương liếc mắt nhìn mọi người có mặt tại hiện trường: “Điện hạ, có cần khiến những người này câm miệng hoàn toàn không?”

“Không! Không!” Đám người có mặt tại hiện trường đều sợ hãi, da đầu tê dại.

Dương Tiêu thờ ơ nói: “Không cần, nhưng thân phận của tôi nhất định phải giữ bí mật. Nếu có người làm lộ bí mật, không cần tôi nói nhiều, ông hiểu chứ?”

“Hiểu rõ thưa điện hạ!” Ám Kim Long Vương nghiêm nghị nói.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Dương Tiêu dẫn Cung Linh Nhi rời khỏi sân golf.

Nhìn chăm chú vào bóng lưng của Dương Tiêu, hơn trăm người đều cảm thây kinh hãi, và vì đê sông yên ổn họ thê sẽ giữ kín miệng.

Mà Lưu Chiến Thắng đã gục trên mặt đất hít thở sâu vài hơi, anh ta sợ Dương Tiêu nhìn thấy anh ta chướng mắt sẽ giết anh ta.

Sau sự việc này, Lưu Chiến Thắng hoàn toàn sợ hãi, cho dù đánh chêt anh ta thì đời này Lưu Chiến Thắng cũng sẽ không động đến Cung Linh Nhi nữa.

Nếu anh ta lại không thực hiện lời hứa của mình, anh ta hiểu rõ số phận của anh ta sẽ giỗng như Mộc Tử Tỉnh.

Vừa đưa Cung Linh Nhi vê nhà, Bạch Du Tĩnh người sáng lập tập đoàn trang sức Bạch Thức đã gọi điện thoại cho anh.

Nhìn thấy số người gọi, Dương Tiêu ngạc nhiên: “Bạch Du Tĩnh? Cô ta gọi cho mình làm gì?”

Tuy nhiên, mọi người đều là người quen, Dương Tiêu cũng không nghĩ nhiêu lập tức trả lời điện thoại.

Vừa kết nối, giọng nói ngượng ngùng của Bạch Du Tĩnh từ đầu dây bên kia truyền đến: “Dương… Dương Tiêu, tôi… tôi nhớ anh…

Cái gì! Nhớ… nhớ mình?

Nghe thấy lời nói này của Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu lập tức sững sờ.

Vãi ạ, đây… là tình huống gì?

“Chuyện đó, cô Bạch, có phải cô say nói Phê: không?” Dương Tiêu bồi rồi hỏi.

Đối với người phụ nữ Bạch Du Tĩnh này, Dương Tiêu chưa bao giờ có bắt kỳ suy nghĩ nào khác.

Lần đầu tiên gặp Bạch Du Tĩnh, anh đã bị Bạch Dụ Tĩnh coi thường, vê sau, thành kiến của Bạch Du Tĩnh đối với anh quá lớn, mãi cho đến sau này mới dần phai nhạt.

Đặc biệt là lúc đầu Bạch Du Tĩnh luôn nhắc đến người cô ta thích là anh hùng vô danh cứu người thoát khỏi biên lửa.

Vừa hay Dương Tiêu chính là anh hùng vô danh đã cứu mọi người khỏi biển lửa.

Để tránh bối rồi, Dương Tiêu chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này trước mặt Bạch Du Tĩnh.

Mãi cho đên khi trong sự kiện thảm định đá quý Hình Kiên nói với anh, anh được chọn là một trong mười nhân vật quả cảm hàng c đâu ở Trung Nguyên, điều này dân đến việc danh tính anh hùng vô danh của anh hoàn toàn bị phơi bày trước mặt Bạch Du Tĩnh.

Bởi vì chuyện này, Bạch Du Tĩnh có vẻ khá bực bội với mình, tại sao đang yên đang lành Bạch Du Tĩnh này lại nhớ mình?

Bạch Du Tĩnh đỏ mặt: “Tôi không say!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play