*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Dương Tiêu chỉ nghĩ giữ gìn lợi ích của Đường Mộc Tuyết, những thứ khác Dương Tiêu không để bụng.

Cho dù xí nghiệp nhà họ Đường thật sự phá sản, Dương Tiêu cũng có tự tin làm cho người nhà Đường Mộc Tuyết thoải mái dễ chịu.

Hoa Triển Bác giận tím mặt: “Hay thật, một cái không quan hệ với anh. Tên phế vật Dương Tiêu anh nói thật nhẹ nhàng, anh có biết bởi vì chất lượng y dược Đường Nhân có vấn đề đã mang đến bao nhiêu rắc rối cho nhà họ Hoa chúng tôi không?”

“Bây giò tiền cho anh, có phải về sau nhà họ Hoa chúng tôi đưa thư gửi luật sư, các người còn tìm Lý Thần Chiến đe dọa nhà họ Hoa chúng tôi không?”

Dương Tiêu cười, lắc lắc đầu: “Hai người yên tâm, tôi đảm bảo Lý Thần Chiến sẽ không nhúng tay vào lần nữa. Tiền đề là hai người phải trả tiền nợ cho tôi.”

“Mơ mộng hão huyền!” Hoa Triển Bác tức giận đến phồng mũi.

Dương Tiêu rõ ràng là ỷ vào có Lý Thần Chiến chống lưng, mới dám không kiêng nễ gì như vậy.

Dương Tiêu nhìn về phía Hoa Mộ Cam, chân thành tha thiết nói: “Cô Hoa, tôi biết tôi làm như vậy thật sự là hơi vô sỉ nhưng mong cô có thể thông cảm nỗi khổ của tôi.”

Lúc này sắc mặt Dương Tiêu hoàn toàn không được tự nhiên, thậm chí hơi xấu hổ. Nhà họ Đường đã làm sai chuyện, mình còn đòi tiền nợ, cái này thật sự khiến người ta nan kham.

Nhưng mà vì Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu phải vô sỉ một lần.



Hoa Mộ Cam ý vị sâu xa cười nói: “Ngài Dương, mỗi người chúng ta đánh mười trái, xem ai có thể đánh nhiều trái nhất được chứ?”

“Tất nhiên là được, ưu tiên nữ giới, mời cô Hoa!” Dương Tiêu vô cùng thân sĩ nói.

“Không biết chết sống!” Nhìn thấy Dương Tiêu muốn đấu với chị mình, Hoa Triển Bác vô cùng khinh thường.

Không nghĩ đến, từ nhỏ Hoa Mộ Cam đã đam mê golf. Lúc trước cô ấy bái quán quân golf quốc tế làm thầy, kỹ thuật đánh vô cùng tinh vi, ngay cả hiệp hội golf thành phố cũng khen ngợi kỹ thuật đánh của cô ấy.

Không khách khí mà nói, kỹ thuật đánh của Hoa Mộ Cam không thua kém gì với vận động viên golf chuyên nghiệp.

Ở trong mắt Hoa Triển Bác, Dương Tiêu không chịu nổi một đòn, dám đấu với chị của cậu ta, chính là tự rước lấy nhục.

Thật ra Dương Tiêu không để bụng, xách theo gậy golf, khóe miệng hơi hơi giơ lên, dâng lên một nụ cười mê người: “Ò2 Không biết sống chết? Thật là như thế sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play