Trịnh Thu thầy thế mà Đường Dĩnh lại đeo quà cưới của nhà họ Dương ở Đề Đô chuẩn bị cho Đường Mộc Tuyết, không khỏi chán ghét: “Nhằm lẫn? Sao có thể nhầm được?”

“Món quà cưới này là do bà chủ nhà họ Dương ở Đê Đô bảo tôi đích thân Đà tới, đừng tự cho mình là đúng.

Đây là chuẩn bị cho mợ chủ, loại người bình thường thấp hèn như cô, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của nhà họ Dương ở Đề Đô tôi được!”

Âm ầm!

Trịnh Thu nói những lời như sắm rền vang đội, Đường Dĩnh không thể tin được, vẻ mặt tuyệt vọng loạng choạng ngã bệt xuống.

“Sao có thể? Chuyện này làm sao có thể? Không phải người nhà họ Dương ở Đề. Đô thích tôi hả?” Đường Dĩnh lâm bẩm một mình ngồi suy sụp xuống với đôi mắt đờ đẫn.

Bà cụ Đường cũng suy sụp, trong lòng bà ta suy sụp giỗng như sông Hoàng Hà vỡ đê.

“Cậu, cậu xuất thân từ nhà họ Dương ở Đề Đô?” Bà cụ Đường nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt phức tạp.

Nhìn về phía bà cụ Đường, trong mắt Dương Tiêu bắn ra tia sáng mạnh, tựa như chim ưng, khiếp hồn vía.

“Đúng vậy, tôi xuất thân từ nhà họ Dương ở Đề Đôi Bà nội, rất bát ngờ đúng không?”

“Hôm qua các người nhìn nhằm Dương Tiêu tôi, nhưng hôm nay thì sao? Các người vận nhìn nhâm Dương Tiêu tôi như cũ, nhưng tôi vẫn là tôi. Bây giờ, các người sẽ cảm thấy hối hận không kịp vì những gì mà các người đã làm trong năm năm qual”

“Nói cho các người biết, từ nay về sau, tôi, Dương Tiêu, sẽ không phải phế vật vô dụng nữal”

Một luồng hơi hở lên mặt bắt nạt người toả ra từ cơ thể Dương Tiêu, tât cả khuôn mặt của mọi người nhà họ Đường đều trở nên tái nhọt, vẻ kiêu hãnh khi xưa hoàn toàn bị lu mờ trước mặt Dương Tiêu.

Bà cụ Đường run lên, khuôn mặt già nua cứng lại, cả người như hóa đá.

Hai mắt Đường Hạo, Đường Dĩnh ngớ ra, cảnh tượng trước mắt bừng tỉnh như mộng, khiên người khác tuyệt vọng và sụp đồ.

Đám người nhà họ Đường đều hoảng sợ, thậm chí có không ít người lâm bâm trong lòng.

Má nó, cậu ta đâu phải phế vật đâu!

Nếu biết cậu xuất thân từ nhà họ Dương ở Đề Đô chúng tôi đã sớm cúng bái cậu như tô tông rôi.

Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ biết mọi chuyện đã quá muộn.

Trước mặt nhà họ Dương ở Đề Đô to lớn, một người họ Đường hoàn toàn không thể chịu nối một đòn.

Bây giờ, ngay cả toàn bộ tập đoàn Y dược Đường Nhân cũng trở thành đồ trong tay của người khác, mà bọn họ sắp trở thành chó nhà có tang.

Lúc này đám người nhà họ Đường mới thật sự nhận ra, bọn họ thực. Sự ứng nghiệm với câu nói của người xưa, nay khác xưa khác, đừng khinh thiếu niên nghèo† Mặc kệ giờ phút này rất nhiều người nhà họ Đường hồi hận đứt ruột, nhưng đáng tiệc không có thuốc hồi hận.

Giò đây, Dương Tiêu là người tối cao, trở thành sự tôn tại mà họ ngửa mặt trông lên cả đời.

Cậu chủ nhỏ của nhà họ Dương ở. Đế Đô, thân phận như vậy quả thực rất đáng ghen tị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play