Dương Tiêu đã nghĩ răng đôi phương hám tiên từ lâu, muôn tiên không thành công nên thẹn quá hóa giận hạ độc hại chết bà Triệu.

Bây giờ công việc kinh doanh thủy sản của Triệu Văn Triết càng ngày sa sút, hiện giờ Triệu Văn Triệt chính là người thiêu tiền nhát trong nhà họ Triệu. Cho nên Dương Tiều rất chắc chắn Triệu Văn Triết là đối tượng tình nghỉ lớn nhất.

Tối nay, tất cả mọi thứ sẽ nỗi trên mặt nước.

Khi màn đêm bao trùm khắp mặt đât, toàn bộ thôn trang Triệu vân chìm _ trong bầu không khí đau thương, chỉ có một sô người vui sướng.

Vào rạng sáng, một bóng người lén lút lẻn vào một ngôi nhà sát ngoài nhà lớn.

“Văn Triết, cậu tìm tôi làm gì?” Tôn Phú Quý hỏi.

Bóng người lén lút là Tôn Phú Quý, không lâu trước đó Triệu Văn Triết đã liên lạc với ông ta bảo ông ta rạng sáng thì đến tÌm anh ta.

Triệu Văn Triết kéo Tôn Phú Quý vào phòng, thấp giọng nói: “Muốn lm chuyện lớn được nhiều tiền không?”

“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?” Tôn Phú Quý có hứng thú.

Ông ta vừa nhận hai trăm nghìn tệ tiền trà nước của Triệu Văn Triết, khỏi phải nói Tôn Phú Quý vui vẻ đến mức nào.

Hai trăm nghìn tệ, đó là hai trăm nghìn tệ tròn chăn!

Đối với Tôn Phú Quý, đậy đơn giản là một khối tài sản không lồ, đủ đề ông ta xây một ngôi nhà nhỏ hai tầng trong thôn.

Xét cho cùng, huyện Thiên Sơn là một huyện nhỏ tuyên mười tám, một ngôi nhà hai tâng nhỏ ở nông thôn có giá khoảng hai trăm nghìn tệ.

Triệu Văn Triết cười đáng sợ: “Anh còn nhớ bộ trang sức phỉ thúy hoàng gia giá chín triệu chín trăm tám mươi nghìn tệ chôn cùng bà Triệu không?”

“Cái gì? Văn Triết, ý của cậu là muốn trộm…” Tôn Phú Quý thốt lên.

Tôn Phú Quý còn chưa nói hết lời trộm mộ kia Triệu Văn Triết đã nhanh chóng che miệng Tôn Phú Quý: “Nói nhỏ thôi!”

Tôn Phú Quý gật đầu, Triệu Văn Triết bỏ tay ra khỏi miệng Tôn Phú Quý.

“Văn Triết, ý của cậu là trộm mộ?

Chuyện này không phải quá điên cuông à?” Tôn Phú Quý thập giọng nói.

Ông ta hạ độc giết hại bà Triệu theo lời chỉ dẫn của Triệu Văn Triết, sau khi hạ độc hại chết, Tôn Phú Quý rất hối hận.

Bà Triệu là mẹ ruột của Triệu Liên, ông ta làm như vậy đã phạm phải tội tày trời. Nghĩ đến gương mặt của bà Triệu khi còn sông, trong lòng Tôn Phú Quý không rét mà run. Nếu để ông ta đi trộm mộ, nghĩ đến gương mặt tái nhợt của bà Triệu, Tôn Phú Quý không kìm được toàn thân giật mình.

Triệu Văn Triết lạnh lùng nói: “Cái răm! Ai nói là trộm mộ? Chúng ta là dùng phế phẩm.”

“Anh nghĩ mà xem, sau khi chôn cắt, đồ trang sức phỉ thúy hoàng gia này khác gì phế phẩm đâu? Đào ra bán còn tốt hơn, cũng đủ đề chúng ta phấn đấu mây chục năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play