“Mang tiền này đi!” Dương Tiêu chỉ vào hai trăm nghìn tệ tiên mặt.

“Vâng vâng vâng!” Lương Mãnh gật đâu như giã tỏi rồi lập tức ra hiệu cho đám người nhà họ Lương làm theo lời dặn dò của Dương Tiêu.

Đám người nhà họ Lương như chim sợ cành cong nhặt tât cả tiên lên, xám xịt cụp đuôi nhanh chóng biên khỏi thôn trang Triệu.

Làm xong tất cả những việc này, Dương Tiêu quay lại nhìn Triệu Thiết Căn âm áp nói: “Ong ngoại, sáng mai vân chôn cât bà ngoại như thường, nêu đám người Lương Mãnh này lại tới gây chuyện, cháu sẽ không tha cho bọn họ.”

“Haizz!” Triệu Thiết Căn thở dài nặng nê, vẻ mặt càng phức tạp hơn.

Bắt kể là Dương Tiêu mua trang sức phỉ thúy hoàng gia hoàn thành tâm điềm cuỗi cùng của vợ ông hay Dương Tiêu đứng ra khi nhà họ Triệu gặp khó khăn thì đều khiến ông cảm động sâu sắc. . ngôn tình hoàn

Ông có thể nhận ra, hơn năm mươi phân trăm hung ï thủ không phải là Dương Tiêu, chắc hẳn là do trong tình thê nóng vội nên ông đã nghĩ nhiều.

Dương Tiêu dịu dàng nhìn Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, đi ăn chút đồ ăn đi! Anh nghĩ bà ngoại còn sông cũng sẽ không muôn nhìn thây em đói bụng đâu.”

“Vâng!” Đường Mộc Tuyết gật đầu nhẹ nhàng.

Kêt thúc phong ba bão táp của nhà họ Lương, đám người nhà họ Triệu hoàn toàn nhìn Dương Tiêu với ánh mắt khác.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ cân kỹ năng của Dương Tiêu ở đây, ai dám nói Dương Tiêu là phê vật, đám người nhà họ Triệu có thê sẽ nhỗ nước bọt chết người đó.

Đám người Lương Mãnh trở về thôn Lương như chó nhà có tang.

Một người đàn ông vạm vỡ họ Lương tức giận nói: “Anh Mãnh, vừa nãy thằng nhóc tên Dương Tiêu kia khinh người quá đáng, chuyện này không thê bỏ qua như thê được!”

“Đúng vậy, anh Mãnh, nhà họ Lương chúng ta tung hoành trong khu vực này, đều là chúng ta bắt nạt người khốc) ai dám bắt nạt chúng ta?”

“Đúng thế, anh Mãnh, các anh em đêu bị tên nhóc này đánh cho bằm dập. Nếu không lấy lại danh dự, các anh em thực sự không nuốt trôi cơn tức này.”

Đám người vạm vỡ nhà họ Lương tràn đầy bi thương, như thể những gì mà Dương Tiêu đã làm với họ là một nỗi sỉ nhục lớn.

“Mẹ kiệp, nêu tôi không giệt chêt tên họ Dương này, tôi sẽ không họ Lương, một thăng phê vật ở rễ còn muốn lật trời!” Lương Mãnh tức thở hồn hễn.

Vừa nãy anh ta đã đi kiểm tra, xương sườn của anh ta cứ thế bị Dương Tiêu đá gãy hai xương. Hơn nữa, họ còn phát hiện ra Dương Tiêu là người ở rễ khiến Lương Mãnh cảm thây khó chịu như vừa ăn phải ruồi.

Nêu bọn họ bị con cháu nhà họ Triệu đánh bại cũng không sao, ai biết được người đánh bại bọn họ lại là người ở rễ.

Ở trong mắt bọn họ, người ở rễ là phê vật, bị người ở rễ đánh bại là điều đáng xâu hồ trong đời người.

Lương Mãnh giận dữ hét lên, gọi điện cho ông lớn quan trọng của dòng họ Lương.

Anh ta khóc lóc kể lễ: “Chú hai, chú nhất định phải làm chủ cho cháu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play