Nhiều năm qua, vì cô gả cho Dương Tiêu, trước mặt bà ngoại cô cũng không được mọi người chào đón.

Nhưng xét về khía cạnh khác, bà ngoại là người đối xử với Đường Mộc Tuyết tốt nhát.

Đường Mộc Tuyết nhớ rõ lần trước trở về bà ngoại đã phẫu thuật thành công, sau khi vê nhà cô còn định tranh thủ thời gian trở lại gặp bà.

Điều khiến Đường Mộc Tuyết không thệ chấp nhận được là chỉ mới qua mây ngày bà ngoại mà cô kính trọng và yêu quý lại bị người khác đầu độc.

Nguyên nhân còn là do nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi mà Dương Tiêu tặng.

Dương Tiêu biết tin dữ đột ngột này khiến Đường Mộc Tuyết và Triệu Cầm cảm thây khó chịu, anh hít sâu một hơi trâm giọng nói: “Xin hãy tin con, con sẽ không đầu độc bà ngoại.”

“Không phải cậu hại thì còn có thể là ai? Dương Tiêu, hôm nạy bà đây phải giệt cậu!” Triệu Câm cuông loạn hét lên.

Mặc dù Đường Mộc Tuyệt vô cùng đau lòng, nhưng cô vẫn kéo Triệu Cầm lại: “Mẹ, trước khi sự thật chưa được đưa ra ánh sáng, chúng ta không thể vụ oan cho Dương Tiêu!”

Đường Mộc Tuyết biết cách làm người của Dương Tiêu, mà Dương Tiêu và bà ngoại cô chỉ gặp nhau một lần, cô thật sự không nghĩ ra động cơ giết người của Dương Tiêu.

“Mộc Tuyết, con còn chưa nhìn ra sao? Đây là Dương Tiệu đang trả thù nhà chúng ta, chắc chắn là Dương Tiêu đang trả thùi” Triệu Cầm kiên định không buông tha cho Dương Tiêu.

Sắc mặt Dương Tiêu khó coi nói lại: “Mẹ, con biệt trong lòng mẹ con là phề vật, nhưng mong mẹ phải tin tưởng nhân cách của con. Con lầy nhân cách của mình ra bảo đảm chuyện này nhất định không phải do cọn làm. Con bằng lòng theo mẹ trở về ” Thiên Sơn, phối hợp điều tra!”

Biết tin dữ vào sáng sớm, Dương Tiêu cảm thấy rất nặng nề.

Dù sao thì bà cụ Triệu cũng là bà ngoại của Đường Mộc Tuyết, bây giờ bà cụ Triệu bị trủng độc, đương nhiên Dương Tiêu không muôn nhìn thấy kết quả này.

“Phối hợp điều tra? Tôi thấy sự việc đã bại lộ, cậu định bỏ trồn chứ gì lớn Triệu Câm chỉ muốn một dao giết chết Dương Tiêu.

Đường Mộc Tuyết cứng rắn ngăn cản Triệu Câm: “Mẹ, con tin Dương Tiêu không phải loại người như vậy!”

“Cầm Cầm, sự việc xảy ra đột ngột, chúng ta không thể vu oan cho Dương Tiêu!” Đường Kiến Quốc mặt đen nói.

Mặc dù Đường Kiên Quôc rât ghét Dương Tiêu, nhưng ông ta cũng không mong hung thủ thật sự sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Đường Mộc Tuyết lại nói: “Mẹ, chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta vê huyện Thiên Sơn, có lẽ lúc chúng ta trở về sự thật sẽ sáng tỏ.”

Bị Đường Mộc Tuyệt kéo, còn có Đường Kiến Quốc nói chuyện thay cho Dương Tiêu khiến Triệu Cầm tức giận khó tiêu.

Bà ta biết vừa rôi mình quá bốc động, cho dù bây giờ thái độ của Dương Tiêu cao ngạo hơn trước rất nhiều, nhưng năm năm qua Dương Tiêu đối với bọn họ rất tôn trọng, loại tội ác tày trời này cũng không giỗng như chuyện Dương Tiêu sẽ làm.

Tuy nhiên, Dương Tiêu vẫn bị hiềm nghỉ lớn, dù sao thì cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi là do Dương Tiêu tặng.

“Hừi Phế vật, lập tức lái xe trở về Thiên Sơn. Nêu hung thủ thật sự là cậu, bà đây sẽ lột da của cậu!” Triệu Cầm phẫn hận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play