Bên trong khách sạn có tủ nhỏ để đựng túi xách, mọi người đi theo Đường Dĩnh đên nơi cất giữ.

Đường Dĩnh mở tủ đựng đò, lấy chiếc túi hàng hiệu của mình ra.

Vẻ mặt Đường Dĩnh hung dữ nhìn chằm chằm Dương Tiêu: “Mở to mắt chó của anh ra xem có phải là do tôi trộm không!”

Đường Dĩnh khẽ khit mũi, dứt khoát mở khóa kéo của chiếc túi hàng hiệu nồi tiếng.

HítIII Mọi người nhìn không kìm được hít vào một hơi lạnh.

Đường Dĩnh hoàn toàn không nhìn túi, thây vẻ mặt sững sờ của mọi người, Đường Dĩnh khinh bỉ: “Muốn hãm hại tôi, không có cửa đâu!”

“Không có cửa? Thật sao?” Dương Tiêu cười lắc đầu.

Đường Mộc Tuyết nhìn vẻ mặt chợt lạnh.

Đám người nỗi tiếng có mặt tại hiện trường nhìn Đường Dĩnh với ánh mắt không tốt, như thê Đường Dĩnh là cặn bã.

Nhận thấy ánh mắt của mọi người không còn thiện cảm, trong lòng – Đường Dĩnh có linh cảm không tôi.

“Đường Dĩnh, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích không?” Triệu Vô Cực năm chặt tay, tức giận nói.

“Cho cậu Triệu một lời giải thích?”

Đường Dĩnh càng bối rồi hơn.

Triệu Vô Cực tức giận chỉ vào túi của Đường Dĩnh: “Cô còn muốn ngụy biện? Chứng cứ rõ ràng! Cô còn muốn nói gì hả?”

Nhìn kỹ thì thấy, một viên kim cương Nam Phi sáng lắp lánh đang năm trong túi của Đường Dĩnh.

“Đò mò!” Đường Dĩnh vô thức nhìn vào, nhìn thây viên kim cương Nam Phi trong túi xách, lúc này hai mắt cô ta trợn lên suýt rơi ra ngoài.

Dương Tiêu chỉ vào viên kim cương Nam Phi trong túi của Đường Dĩnh: “Đường Dĩnh, tôi đã nói rôi, vừa nãy tôi nhìn thấy cô lấy trộm viên kim cương này, sao cô lại đồ tội lên người Mộc Tuyết nhà tôi?”

“Tôi… tôi không ăn trộm!” Đường Dĩnh suy sụp.

Cô ta cho rằng mình bị hoa mắt nên dụi mắt, Đường Dĩnh thấy viên kim cương Nam Phi ở trong túi xách của mình.

Trong chốc lát, mọi người chế nhạo.

“Thật không biết xấu hồ, bản thân mình trộm kim cương Nam Phi, không những không chịu thừa nhận lại còn hãm hại Đường Mộc Tuyết, thật sự tôi tệ!”

“Đúng! Làm sao loại người này lại vào được hội nghị thượng đỉnh giao lưu kinh doanh này? Thật nực cười!”

“Nghe nói hôm nay nhà họ Dương ở Đề Đô tới nhà họ Đường đưa quà cưới hơn một trăm triệu tệ, nói là đưa cho Đường Dĩnh, sao tôi lại thấy không giông như vậy?”

“Nếu cậu chủ nhà họ Dương ở Đề Đô có thể nhìn trúng loại đô vật này, thì thật là mắt mù mà, có hiểu lầm gì à?”

Giờ: phút này, không biết có bao nhiêu người nhìn Đường Dĩnh như nhìn tên hê nhảy nhót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play